17/09/2008 07:00 GMT+7 | Văn hoá
Nhà văn Như Phong |
Ngót mười tập thơ trào phúng in chung và in riêng tính từ năm 1959, con số này không là nhỏ của một đời thơ, nhưng nó lại không nói được mấy cho cái nét độc đáo rất riêng mà tôi muốn gọi là cái nét văn chương hay một tầm thức kiến văn trong ngòi bút Thợ Rèn. Có lẽ vậy mà những bài thơ trào phúng được nhất của ông, rõ nhất phong cách ông thường là những bài ông "khía" vào sự mất – còn, sự thịnh – suy của văn hóa đạo đức. Đụng vào đâu cũng thấy cái vốn kiều, vốn văn học cổ và vốn thành ngữ ca dao tục ngữ Việt Nam, rồi Tam quốc và Tây du, Khổng Tử và Liêu Trai, Tư Mã Thiên và Hoàng Lê Nhất Thống chí v.v… ông không chỉ thuộc mà còn rất khéo vận khéo dùng những tích những điển hay vào từng ngữ cảnh. Tôi thực sự quý trọng cái nét này và coi nó như dấu vân tay khác lạ, thật có duyên mà ông đã mang đến cho làng thơ trào phúng.
Nhà thơ Thợ Rèn tên thật là Phạm Văn Huyến, sinh năm 1923 tại Thái Bình. Lễ viếng từ 13h30- 15h30 18/9 tại Nhà tang Lễ Bộ Quốc Phòng (5- Trần Thánh Tông- Hà Nội). Hỏa táng tại Đài hóa thân Hoàn vũ. |
Cách đây đúng 20 năm (năm 1988), bài thơ “Văn nghệ là tự do và đổi mới” đăng trên báo Nhân dân, theo tôi nó thuộc loại bài thơ hay nhất trong cả nghìn bài thơ ông có. Bài thơ nói chuyện văn nghệ cùng đất nước bước vào thời kỳ đổi mới; cảm hứng sung sướng và dễ chịu mang hơi hướng bi hài được ông thật khéo dùng tục ngữ và thành ngữ trợ giúp, đẩy đưa đã mang lại công hiệu không nhỏ cho tư duy người đọc: Một lời vàng không biết từ đâu. Thế là răm rắp cúi đầu. Chung giàn bí lẩn cho bầu chịu đau. Cái thời tiếng “liên quan” sợ lắm. Qua đêm trường tóc trắng như bông. Cái thời chỉ biết phục tùng. Gọt chân cho gọn mà nong khuôn giầy.
Thế rồi ông vẫn đủ mẫn cảm, kịp cảnh báo ngay một xu hướng khác không lành mạnh trong văn nghệ những năm đầu đổi mới, đi quá đà của tự do chân chính: Chửi bới khỏe cho đời biết tiếng. Viết tục tằn cho truyện cách tân. Tô hô cởi áo thay quần. Tự do vạn tuế bình dân muôn đời.
Một mảng tài toa của thủ đô Mời ba tháng tám đêm tàn thu Văn chương thế sự là như thế Một chút hồn trong "Mây đầu ô" Đầm đa, Xích Thổ, chiến khu Ba Ổi xanh, muối trắng, rượu ngà ngà Chuyện Tàu Quang Dũng vui như Tết Nhất định hòa bình tớ in ra Hẹn thế mà rồi có viết đâu Vẫn hồn thơ ấy thủa ban đầu Sài Sơn sóng lúa tình man mác Hà Nội mơ màng chuyện Bích Câu |
Ông không còn nữa. Về thế giới người hiền, chắc ông cũng sẽ đọc bài thơ này cho Quang Dũng nghe...
P.N.L
(*) Phu- la: khăn quàng
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất