31/01/2009 20:55 GMT+7 | Đọc - Xem
(TT&VH) - LTS: Trong những ngày “Phố Ông Đồ” lần đầu tiên được tổ chức tại phố Văn Miếu (Hà Nội), nhà nghiên cứu phê bình mỹ thuật Phan Cẩm Thượng, đồng thời là một người viết thư pháp có hạng, đã đến xem khá nhiều lần, tuy không tham gia, nhưng ông có nhiều suy ngẫm. TT&VH xin giới thiệu bài viết của ông.
Kìa những mơ hoa trên giấy điệp Còn ai bày bán nữa hay thôi Mộc bản Đông Hồ thành của hiếm Nghệ nhân, đếm mãi được dăm người. (Nghĩ cổ - Đỗ Trung Lai) |
Tiên sinh Cung Khắc Lược
đang viết thư pháp. |
Mưa Xuân chưa rắc hạt Lộc còn náu trong cành Hỏi bạn lời e ấp Bao giờ Thu mới xanh? |
Bao giờ Thu mới say?
Vài ngày quan sát việc viết thư pháp ở Văn Miếu, tôi cảm nhận cái dây rợ Trung Hoa đã được cắt đứt từ lâu, hay nói cách khác, văn hóa Hán đã hết những ảnh hưởng của nó trong tâm hồn người Việt, dù nhiều thanh niên Việt đã sang Trung Quốc học và cũng thâm Nho. Cái chính là tâm hồn, tâm hồn ấy đã không có chỗ đứng cho văn hóa Hán. Điều ấy làm cho người Việt có cố gắng học và viết thư pháp cho đúng mẹo luật hơn, nhưng cũng chỉ là người Việt Nam viết chữ Hán, có thể như thế là hay hơn, dù đỉnh cao thư pháp Hán ta không bao giờ đạt được.
Tại đây trên mảnh đất thờ phụng Khổng Tử, những nhà Nho trẻ và già viết theo cái sở kiến của mình, mà theo như vài người có lưng vốn Hán học kha khá, nhận xét là thư pháp dân gian. Bản thân Cung Khắc Lược cũng vậy có khi ông viết rất bài bản, đôi khi phóng bút theo cảm hứng, nhất là viết chữ Nôm, ông nói rằng vài người bảo ông đang phá thư pháp. Một số khách du lịch Trung Quốc đứng xem ông viết và tranh luận với nhau có phải ông đang viết Hán tự không? Rồi họ kết luận đúng là Hán tự, rất cổ, nhưng sang phần Nôm thì chịu không nhận thức được, không đọc được, và viết rất nhanh. Vài ông đồ khác thì lọ mọ từng chữ, cố gắng bám sát cổ văn, vài người thì thêm ra bớt vào cho hoa mỹ, nhưng ngay cả thư pháp tiếng Việt còn nhiều người ưa chuộng, thì có cách điệu đôi chút chữ Hán có làm sao. Một ông khách già viết còn chưa chuẩn, nhưng cứ muốn theo ông Lược tung tẩy. Tôi góp ý với ông rằng : Nếu viết để đọc thì cần đúng quy tắc, còn nếu không cần để đọc thì cụ cứ thoải mái vung bút. Chữ Nhật Bản cũng từng sinh ra từ sự tự do với chữ Hán, vậy mà trở thành một quốc ngữ riêng.
Khu vực Hợp tác xã, theo cách gọi của nhiều người ở đây về những quán Thư pháp được đấu thầu quy củ, có nhiều nhà thư pháp trẻ, chàng thiếu niên trẻ nhất theo bố ra đây có 12 tuổi, hình như tên là Nguyễn Phúc An, chữ viết cũng cứng cỏi, áo the khăn xếp như ai (ảnh bìa 1). Khu vực Tự do, chủ yếu do các ông già không thích gò bó và nộp tiền trật tự, thì đã có lúc bị giải tán, nhưng mấy ngày gần đây ban quản lý Văn Miếu cũng chấp nhận, nhưng không được lập lều quán, mà trải chiếu chăn viết dựa tường viết trên hè. Nhiều cụ viết sẵn ở nhà, lập thành từng bộ chữ đại tự, như chữ Hiếu, chữ Tâm, chữ Thọ, chữ Phúc...bán cũng sẵn như vậy. Nhiều cụ chép rất nhiều thơ về Thăng Long và có thể cho không, vài trung niên ăn vận com lê rất trang trọng ngồi viết. Phố Ông đồ không thiếu kẻ liều lĩnh, vài câu đối, vài câu thơ, dăm ba chữ đã đi kiếm ăn bằng chữ, chẳng khác nào một vài vị tiến sỹ trong các trường đại học.
Ông Lược năm ngoái thì viết hộ cho một cụ già đứng bầu hậu, năm nay thì viết hộ cho một thanh niên nghèo, chắc sau đó hai người chia nhau chút lộc Thánh. Chàng thanh niên kia sắm giấy mực bút, chăn chiếu, bàn trà, vài bình sữa, đỉnh hương, phơi chữ và đóng dấu. Ông Lược thì ngất ngưởng như một lão tiên, đem cái sở học tiến sỹ của mình tiêu dao với thiên hạ. Quanh ông lúc nào cũng đông trẻ già, tôi bèn ngồi tọt vào chiếu với ông mới phát hiện ra rằng, ông căn cứ vào tướng mệnh tâm trạng từng người mà cho chữ, nên rất nhiều người từ năm ngoái, năm nay xin một chữ khác phát triển từ mong ước trước kia. Ví dụ năm ngoái xin chữ Đạt, và đã trúng đại học, năm nay xin chữ Tình, hay chữ Tiến, có người năm ngoái xin chữ duyên, thì năm nay xin tên cho con mới sinh. Có người không đồng ý với chữ ông cho, đòi ông viết theo ý của mình, ông không chịu, không lấy thì thôi. Mới hay cho chữ không phải là việc đơn giản, không đơn thuần là viết đẹp. Qua việc xin chữ người đời kiểm định cái quá khứ và tương lai của mình.
Viết bên thềm năm mới (Gửi tiến sĩ Cung Khắc Lược) Những ngày Tết, quanh phố Văn Miếu dù không còn dấu hiệu nào về"sự lùm xùm" đáng tiếcvới các ông đồ bám trụ lâu năm tại phố Văn Miếu như trước đó vài ngày; tuy nhiên chuyện đó đã ít nhiều để lại ấn tượng không vui. Họa sỹ Đỗ Đức đã tức cảnh làm bài thơ này gửi tặng Tiến sỹ Cung Khắc Lược - người bạn vong niên của ông và một trong những ông đồ “bám trụ lâu năm” tại phố Văn Miếu và không thuộc “biên chế” của Phố ông Đồ. TT&VH xin trích đăng bài thơ:
|
Phan Cẩm Thượng
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất