Lời nguyền rủa của một cô bé

24/07/2008 16:44 GMT+7 | Entry của bạn

Chiều tối nay, trong khi đang ngồi trên xe máy chờ bà xã mua quà cho đứa cháu tôi được một em bé gái mời mua vé số. Tính tôi chẳng bao giờ tin vào sự may mắn, tôi thường cho rằng mọi thứ mà mình có được hay mất đi chỉ là một hệ quả tất yếu của một hay nhiều hành động của chính mình. Tôi lắc đầu từ chối cô bé như thường lệ.

Cô bé tiếp tục năn nỉ... Quả thật, cũng có nhiều lần được những em nhỏ 7 - 8 tuổi mời mua vé số, mặc dù không mua nhưng tôi cũng đưa vài nghìn cho những em bé ấy! Nhưng lần này thì tôi lại chẳng có đồng lẻ nào trong túi.

- Chú không mua đâu, chú chẳng bao giờ mua vé số cả - tôi trả lời cô bé.
- Chú không bao giờ mua vé số thật à ? - Cô bé hỏi tôi với đôi mắt mở to, có gì đó như sự ngạc nhiên.
- Ừ - tôi trả lời qua quít
- Từ trước đến giờ chú không bao giờ mua vé số thật à ? - Cô bé vẫn không buông tha tôi.
- Ừ.
- Thế sau này chú cũng không mua vé số à ?
- Ừ.
- Chú thề chứ? Chú chưa bao giờ mua vé số và sẽ không bao giờ mua vé số chứ?
- Ừ - tôi trả lời theo quán tính.

Cô bé lườm tôi với con mắt giận dữ rồi nói:
- Chú thề rồi đấy nhé! Sau này chú mà mua vé số thì trời đánh chú chết, chú đi đường xe cán chú chết, sét đánh chú chết.....

Rồi cô bé bỏ đi, vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn tôi với đôi mắt giận dữ.

Tôi giật mình, bàng hoàng. Trong lòng bâng khuâng buồn.

Nguyễn Tuấn Việt

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm