19/03/2009 13:50 GMT+7 | Một chuyến đi
Đón ông từ trên xe đơn vị em đưa sang. Ông được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Trong không khí hối hả khẩn trương của bệnh viện. Chị em tôi chỉ có thể chờ đợi bên ngoài mà chẳng thể giúp được gì. Khi bên trong ô cửa kính kia là mạng sống mong manh của người cha già. Cứ nhìn thấy mồ hôi rịn ra trên trán các thầy thuốc và nét mặt căng thẳng của họ,mà lòng tôi như muối xát. Từng giờ từng giờ chậm chạp qua đi cho tới chiều, bố tôi đã qua cơn hiểm nghèo không khí căng thẳng trong phòng cấp cứu mới chùng xuống. Nếu không cấp cứu kịp thời tính mạng bố tôi sẽ ra sao? Bác sĩ nói bố tôi bị viêm tụy cấp.
Mặc dù phút nguy kich đã qua đi song bố tôi vẫn nằm lại phòng chăm sóc đặc biệt. Không chỉ trong ngày hôm đó mà còn suốt trong tuần sau. Nhìn những người thầy thuốc hiền từ mà tôi thấy ấm lòng. Các anh chị thường trực hàng giờ bắt mạch thăm khám theo dõi biến chuyển bệnh tình của bố và ân cần thăm hỏi động viên gia đình. Các anh chị đã truyền sang cho tôi một nghị lực một niềm tin và hy vọng.
Tôi đã từng đọc rất nhiều báo chí. Tôi cũng từng được nghe biết bao điều tiêu cực xảy ra trong các bệnh viện dân y, phải có "lót tay" và có cả các loại "cò". Tôi không khỏi xót xa.
Nhưng có ai đã từng trải qua cái cảnh như tôi lúc bấy giờ. Khi tính mạng của người cha già đang "ngàn cân treo sợi tóc". Khi cuộc đời của một con người, hy vọng của một đại gia đình, đang nằm trong tay những người thầy thuốc . Mà họ không đòi hỏi một đồng quà, họ không màng một xu "lót tay". Nhưng vẫn tận tâm hết lòng vì người bệnh. Được chứng kiến lòng nhiệt tình của cái tập thể y bác sĩ đang bận rộn kia tôi tin tưởng và cảm phục các anh chị biết nhường nào.
Bao nhiêu năm xa mới được mấy tháng gần. Niềm vui đoàn tụ lại diễn ra trong cảnh người thân của mình đang "Thập tử nhất sinh". Khi các thày thuốc đang chiến đấu với tử thần từng phút, từng giây để giành giật sự sống cho cha mình, tôi cảm nhận thật sâu sắc ý nghĩa của câu:"Thầy thuốc như mẹ hiền".
Tôi vẫn “nợ” các anh chị nơi đó. Nợ cả tập thể y bác sĩ Quân y viện 109 Vĩnh Yên, một lời cám ơn, một lời tri ân. Mà 6 năm qua, bởi khoảng cách địa lý, bởi muôn vàn khó khăn trong cuộc mưu sinh nơi xứ người mà vẫn chưa cho phép tôi được một lần gặp lại.
Qua trang báo này cho tôi được gửi lời lời chúc sức khỏe tới những người chiến sĩ áo trắng, đang miệt mài trên mặt trận thầm lặng. Nhiệm vụ của người thầy thuốc và chiến sĩ các anh chị đang gánh nặng hai vai. Niềm tin và hy vọng của chúng tôi vào các anh chị lại tỏa sáng hơn bao giờ. Trong màu trắng tinh khôi của người thấy thuốc, đang hòa cùng mầu xanh áo lính thật gần gũi thật thân quen thật bình dị đến vô cùng. Bởi họ luôn là những người tiên phong, sẵn sàng"vì nước quên thân, vì dân phục vụ"
Đào Thị Minh
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất