13/09/2008 01:14 GMT+7 | Tình yêu - Giới tính
Đêm hội 8-3, trường tôi tổ chức một cuộc thi văn nghệ khá hoàng tráng. Tôi cũng tham gia một tiết mục độc tấu piano. Vì là tiết mục “độc” nên được khán giả đón chào rất nhiệt tình. Khi tôi bước ra sân khấu chào để kết thúc phần biểu diễn của mình cũng là lúc khán giả ào lên tặng hoa, hầu hết là con trai. Và trong số ấy, nổi bật lên một anh ăn mặc rất “ngầu”, cầm bó hoa to bự ấn vào tay tôi. Về nhà, tôi thấy kẹp giữa đoá hoa có mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của người tặng, cùng dòng nhắn nhủ: “Lẽ ra anh định tặng bó hoa này cho cô em. Nhưng nhìn thấy em thì anh cho nó “out” rồi. Anh thích em đấy, cưng ạ!”. Tôi choáng váng vì cách ăn nói sỗ sàng của chủ nhân bó hoa. Vứt mảnh giấy có ghi số điện thoại vào sọt rác, tôi quên bẵng đi mất 2 ngày.
Sỡ dĩ tôi chỉ quên đi được có hai ngày là vì ngay sau ấy tôi liên tục bị làm phiền điện thoại. Lần nào cũng là: “Cưng à?” với “Sao anh cho em số điện thoại mà em không gọi cho anh, để anh kiếm số em vất vả quá”. Tôi giận dữ vì cách nói năng thiếu tôn trọng nên cứ gọi đến là tôi tắt máy. Tắt máy mãi cũng mệt, tôi đăng ký chặn cuộc gọi với nhà cung cấp mạng. Cử tưởng yên thân, nào ngờ…
Anh ta xuất hiện liên tục ở cổng trường tôi mỗi giờ tan học. Tôi không biết anh ra làm cách nào mà nắm rõ lịch học của tôi đến thế. Kể cả lịch ở lớp học đàn, học múa anh ta cũng biết chi tiết từ ngày học cho đến giờ học. Tôi bắt đầu thấy sợ, trốn chui trốn lủi mỗi giờ tan học. Một cậu bạn quý mến đã lâu xung phong đưa đón tôi đi học. Chúng tôi đều nghĩ đơn giản rằng khi thấy tôi có bạn trai rồi, anh ta sẽ từ bỏ. Nhưng không.
![]() Tôi phải làm thế nào để từ chối "khéo" lời tỏ tình của "đầu gấu"? (Hình minh họa) |
Sau khi “phong tỏa” tôi từ mọi hướng, ngày nào anh ta cũng trực trước cổng trường với bó hoa to tướng. Tôi nghe bạn bè xì xào mấy bó hoa to ấy anh ta toàn mua với giá 10.000 một bó, anh ta chỉ trả có thế mà nhìn mặt thôi cũng chẳng người bán hàng nào dám đòi thêm. Tôi xấu hổ vô cùng, từ chối thì anh ta tìm đủ mọi cách để tặng. Kể cả trèo tường, vào thẳng lớp học, đợi thầy cô dạy xong là chạy vào tặng hoa tôi khiến tôi chết trân, chỉ muốn độn thổ. Tụi bạn thương hại ra mặt nhưng cũng chẳng đứa nào dám lên tiếng. Đứa nào cũng sợ.
Anh ta chờ bằng được tôi ở cổng trường mỗi giờ tan học. Có lần tôi trốn ở trường hai tiếng đồng hồ, những lớp tiết cuối cũng về hết mới lò dò ra mà vẫn bị anh ta tóm và “áp tải” về tận nhà, để “đừng hòng có thằng nào tiếp cận được em”. Tôi giận và cáu hết biết, quát ầm lên, yêu cầu tha cho tôi thì anh ta trừng mắt: “Này, anh thích em thật nhưng không có nghĩa là em được quát anh đâu đấy. Anh mà tức lên là chẳng nể ai đâu. Cũng nói luôn để em rõ. Em không yêu anh thì cũng chẳng yêu được thằng nào hết. Mà anh cũng để chẳng thằng nào thèm thích em nữa đâu”. Tôi toát mồ hôi và im luôn.
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất