Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế?

25/07/2008 18:30 GMT+7 | Entry của bạn

Là thu, khi sắc trời giao hòa, một chút nắng vàng ấm áp buổi sáng, một chút mưa nhẹ buổi chiều, một chút se sẽ lạnh len lỏi qua tà áo mỏng buổi tối. Là thu, khi cứ có một lực đẩy hất ta ra ngoài đường. Bận mấy cũng phải đi. Đừng có ngồi trong nhà, chọn một góc phố nhỏ, thoang thoảng mùi hoa sữa, lất phất hương ngọc lan, dìu dịu cơn gió lạc, duỗi chân ra, dựa lưng vào bức tường cũ, làm một chén rượu nhỏ, một ly trà đá, mặc cho suy tưởng phiêu diêu.

Nghĩ gì? Chợt nhớ đến những kỷ niệm không hẳn ngọt ngào mà xa xôi lắm. Nhưng trong sáng. Những gì trong leo lẻo đều sẽ khó phai, đều đáng gìn giữ.

Nghĩ gì? Đến những ước mơ về một thư viện hình ảnh. Tưởng tượng đến những giáo trình trực quan sinh động nhất dành cho thế hệ con cháu mình. Không xa xôi quá đâu. Thế hệ sau đứng trên vai thế hệ trước mà. Hãy là một bờ vai lớn và vững chãi.

Nghĩ gì? Nghĩ về câu chuyện café muối được nghe kể. Cảm thấy yêu những tình cảm tự nhiên, giản dị và chân thành.

Nghĩ gì? Nghĩ về người em nhỏ xinh sắp lập gia đình. Một gánh nặng lớn đè lên vai em, đứa em bướng bỉnh mà đáng yêu, nhỏ bé mà mạnh mẽ.

Nghĩ về những người bạn. Như em chẳng hạn. Biết  anh cần tìm bài Đường chúng ta đi, em tìm khắp nơi không được. Bị anh dọa, nếu không tìm thấy, anh quyết ở vậy không lấy vợ … trong năm nay. Thế là bật nhạc không lời lên, hát cho  anh nghe qua chat voice. “Đây hành lý anh mang, tôi cầm cương dắt ngựa…”, hỏi sao không cảm động!

Ngồi nhà, tự nhiên thèm đi ngắm sen tàn. Chỗ mình hay đi ngày trước, giờ đã là bến hẹn của những đôi tình nhân. Vậy mà mới vài năm trước, chỉ mình với Xi, thi thoảng thêm Sơn với cái hồ bát ngát hương sen. Nằm dài trên yên xe máy, hít hà, cười vang, sao mà sảng khoái.

Hôm nọ, trước khi vào Sài Gòn, chạy qua Hàng Đường mua ít ô mai làm quà cho bạn. Không còn gặp chị bán cốm vỉa hè thân quen. Mình hay mua cốm của chị, chỉ để ngửi thôi. Đi làm mệt, lượn qua mua gói cốm bé gói bằng lá sen. Về đặt trên bàn làm việc. Thấy dịu nhẹ tâm hồn, lại cày như một thằng điên. Chị bán cốm mà mê văn thơ lắm. Chắc chỉ ở Hà Nội mới có những người bán hàng như thế. Đã từng bó gối cả buổi chiều trên vỉa hè nghe chị đọc thơ. Chị học hết lớp 5, lấy chồng từ năm 17 tuổi, nhà ở mãi tận Chèm. Dưới lớp lá sen bao giờ cũng có tập thơ Nguyễn Bính. Lặng nghe chị đọc Lỡ bước sang ngang, mới thấm thía cái tâm hồn thơ của người Việt. Chị thích bài thơ, bởi như soi thấy chính mình trong đó. Đã vài lần trở lại nhưng không gặp chị. Hai lần được chị cho cốm không lấy tiền, mà sao vẫn chưa kịp hỏi tên!...

Miền Bắc mình, ở đâu cũng có sắc thu, sao ai cũng luyến cái thu Hà Nội?! Tự hỏi, liệu có mùa nào làm ai cũng thấy bâng khuâng, buồn vô cớ, nhớ điều gì cũng không rõ rệt? Lòng ai cũng chùng xuống. Buồn đấy nhưng không day dứt, bởi hương thu dịu dàng, bởi trăng thu huyền ảo. Buồn mà vẫn muốn mở căng mắt nhìn, hít đầy lồng ngực cái đẹp của mùa. Thu này, sao bỗng cảm thấy trống vắng hơn những thu qua!? Bởi bạn bè dần xa, hay lửa lòng lại thèm ấm?

Thu đang đi những bước cuối cùng trên những lá vàng, để mùa đông háo hức ngấp nghé ngoài cửa mùa. Vậy mà sao thu cứ giấu em tôi lâu đến thế, thu ơi?!
 
Trương Công Tú

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm