28/08/2017 20:25 GMT+7 | Giải trí của GCO
(Thethaovanhoa.vn) - Có những người đi qua cuộc đời chúng ta, để lại một ánh mắt, một nỗi nhớ hay cũng có thể là cả một trời yêu thương. Nhưng chỉ cần hững hờ một giây thì cũng tưởng chừng như chưa từng có gì.
Đúng là trên đời này chẳng thể tin tưởng ai ngoài những người thân trong gia đình. Chỉ có “bố mẹ là yêu chúng ta vô điều kiện, còn cả thế giới phải có điều kiện thì mới yêu ta”.
Vậy mà em chẳng nhận ra điều đó, cứ ngỡ rằng thế giới ngoài kia sẽ có cái gọi là tình yêu, tình người.
Yêu nhau say đắm bao nhiêu, lúc vô tình lại càng thấy đáng sợ bấy nhiêu. Có một người từng là tất cả, quay lưng một cái bỗng nhiên thành người dưng qua đường. Em không hiểu trái tim anh làm bằng gì, mà có thể lạnh đến vậy?
Đừng nói rằng anh không biết em đau thế nào sau khi chia tay. Em không thể nào như anh được, em vẫn luôn nhớ về anh và coi anh như một người bạn. Còn anh thử nhìn cách anh đối xử với em đi, không còn tình thì còn nghĩa. Chúng ta cũng chia tay trong êm đẹp chứ có phải căm ghét gì nhau đâu.
Ngày còn yêu, em với anh luôn nói về tương lai xa xôi ngàn dặm. Hàng ngày đưa nhau đi làm, rồi trở về nấu cho nhau những bữa ngon. Anh sẽ giúp em dọn dẹp nhà cửa, chứ không để em phải làm một mình.
Anh nhớ trên cầu tình yêu của Paris tráng lệ, chiếc khóa tên hai ta vẫn còn ở đó, nhưng người thì bây giờ chẳng còn bên nhau nữa rồi. Em thật sự muốn quay lại để tháo ổ khóa tên đôi mình ra.
Không phải em ghét bỏ, mà vì chỗ đó sẽ xứng đáng với những cặp đôi khác đang yêu nhau.
Bao nhiêu kỉ niệm đã có, vậy mà anh nỡ lòng quên đi. Em không trách anh điều gì, vì sau này anh còn có thể tạo ra những kí ức khác, nhưng em không ngờ anh có thể quên em nhanh đến thế.
Câu chia tay cũng chỉ nói qua điện thoại và anh cũng đổi luôn cả số đã dùng trước đây, em không làm cách nào liên lạc được, chạy tới nhà hay chỗ anh làm cũng không gặp được.
Sao anh phải trốn tránh như thế, em đâu có ý níu kéo anh, chỉ là muốn biết rõ ràng mọi chuyện, thì quay lưng đi cũng mới đành.
Em cứ nghĩ sau chia tay vẫn có thể làm bạn, vậy mà đến cả việc chỉ là người quen cũng khó khăn. Em buồn vì chia tay một phần, buồn vì cách anh làm tới tận mười phần.
Đúng là chia tay xong sẽ rất khó để đối diện với người còn lại, nhưng không nhất thiết phải trở thành người dưng. Hoặc cũng có thể do anh không muốn vướng bận gì?
Hôm trước, em gặp anh trên phố cùng mấy người bạn thân, anh vui vẻ cười nói, không chút vướng bận gì. Lúc thấy em đi qua mắt anh ráo hoảnh nhìn thẳng, không một câu chào cũng chẳng một nụ cười thân quen.
Mấy người bạn của anh nhận ra em, em chỉ kịp loáng thoáng nghe họ bảo: “Kia có phải người yêu cũ của mày không?”. Câu nói rất nhỏ: “Ừ nhưng giờ chẳng là gì của nhau nữa rồi.”
Em ước mình không qua con đường đó, vì đã đau tim lại còn đau lòng, anh không nhất thiết phải nói ra thì em cũng hiểu “chúng ta bây giờ không còn là gì của nhau.”
Trước khi gặp nhau đôi ta là hai kẻ xa lạ, không biết đến sự tồn tại của đối phương. Có lẽ do duyên số để em được gặp anh, và cho chúng ta yêu nhau nhiều như vậy. Chỉ tiếc sau đó lại trở thành người dưng, đúng như chưa từng quen biết.
Sau này nếu có gặp lại, em nghĩ mình cũng sẽ mạnh mẽ mà bước qua anh, không một câu hỏi thăm, không một lời chào hỏi. Vì em cũng nghĩ giống anh “người lạ đến cuối cùng vẫn là người dưng.”
Linh Giang
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất