10/02/2013 12:18 GMT+7 | Phim
NSND Lan Hương |
Nhiều người bảo, đó là 10 năm đáng quên nhất của chúng ta. Hình như, điều ấy đúng hơn với lớp người đứng tuổi và có đủ sự chiêm nghiệm về những bất công trong cuộc sống. Còn với lứa trẻ chúng tôi, mọi thứ đơn giản hơn. Chúng tôi không mấy ấm ức hay chạnh lòng khi nhìn sang cuộc sống của những người được gọi là “con phe”. Có lẽ, tuổi đôi mươi dễ quên và cũng dễ hi vọng. Chúng tôi hi vọng vào bất cứ điều gì: một mẩu tin truyền miệng, một lời hứa trên báo... để đi qua chuỗi ngày ấy.
Phố ẩm thực sang nhất Hà Nội khi đó là những quán ăn “chui” của người Hoa kiều ở Tạ Hiện. Suốt mấy năm học, lớp diễn viên của Kịch Tuổi Trẻ chưa một lần dám đặt chân tới đó. Chút phiếu thịt được phát hàng tháng, chúng tôi bán phắt rồi rủ nhau đi ăn miến lươn hoặc xôi chè cho bõ thèm. Còn lại, suất ăn mỗi ngày là một bát cơm, kèm theo miếng bột mì hấp rắn đanh.![]() Áp phích phim Em bé Hà Nội |
Một câu chuyện nhỏ thay cho lời kết: những năm nhỏ tuổi, trước ngõ tôi sống là một nhà máy thuộc da. Mùi da thuộc, mùi hóa chất, không nói thì các bạn cũng biết nó đáng sợ thế nào. Rồi, năm 1972, khi nghe tin hòa bình lập lại ở Hà Nội, tôi và anh trai đi bộ gần hai chục cây số để về nhà. Gần tới nơi, bắt đầu ngửi thấy mùi da thuộc ấy, cả hai anh em nhảy lên, ôm nhau òa khóc...
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất