13/09/2011 08:24 GMT+7 | Văn hoá
Tôi biết nàng đã lâu, và nàng biết tôi cũng đã đủ chán. Nếu tôi đi guốc vào bụng Lê Khanh thì nàng đi giầy cao gót trong ruột tôi.
Đầu tiên là sợ trên sân khấu, Lê Khanh cực siêu trong những vai đàn bà uy quyền, có nhiều giằng xé và giải quyết bằng cách chém đầu đứa khác. Lúc ấy dáng nàng cao lớn, giọng nàng sang sảng, cánh tay nàng vung ra như thanh gươm và một cái hất đầu cũng khiến cả triều đinh cũng như cả rạp (nếu như còn rạp) rúm người lại vì khiếp đảm. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu như Lê Khanh làm cảnh sát giao thông, thì chỉ cần thổi còi là tài xế xuống xe, quỳ xuống dâng cả tiền lẫn giấy tờ, thậm chí dâng cả thân thể.
Điều đáng sợ thứ hai của Lê Khanh là khả năng đọc tâm địa (chứ không phải tâm trạng) đàn ông. Chỉ liếc mắt một cái, nàng biết ngay chúng muốn gì trong trái tim đen (nàng có vẻ không quan tâm tới tim đỏ). Lê Khanh không bị quần áo, đầu tóc hoặc lời nói của đàn ông đánh lừa. Nàng biết hết sự xấu xa của bọn chúng nói chung và bạn bè nói riêng. Những câu như “đến trọn đời” hoặc “không sao quên được…” chỉ khiến Lê Khanh phá ra cười hoặc hắt xì hơi.
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất