26/02/2009 07:03 GMT+7 | Một chuyến đi
(Bài dự thi) - Tôi ghét cái ao rau muống của mẹ mỗi khi phải hái rau cho mẹ đi chợ hồi tôi còn học cấp III. Tôi ghê sợ cái nhựa màu đen cứ bám chặt vào tay làm bẩn bộ móng tay của tôi mất mấy ngày. Tôi thấy xấu hổ với bạn bè mỗi buổi sáng mẹ ghánh những mớ rau muống đi chợ.
Mẹ tôi quần sắn qua đầu gối để cho khỏi dính cái thứ bùn nhão nhoét, nửa nước nửa bùn và cả những rác rưởi, phân gà hỗn độn...mẹ khoác trên người chiếc áo trắng đã ngả màu nước lòng dính đầy nhựa rau để hái rau cho phiên chợ ngày mai. Thấy tôi bà bảo “rau dạo này đắt, mẹ hái nhiều để bòn lấy ít tiền mai mua mấy lạng thịt cải thiện...” tôi thấy ngẹn ngào. Không biết động lực nào đã đẩy tôi lội xuống ao với đầy rác rưởi, phân gà và những thứ tạp nham khác mà lại không có một cảm giác ghê tởm như trước kia để hái rau cùng mẹ.
Tôi kể cho mẹ nghe chuyện trường, chuyện lớp, chuyện thầy cô, bạn bè và cả những con đường, công viên...ở Hà Nội mà mẹ tôi chưa một lần đặt chân đến. Mấy bác hàng xóm thấy tôi hái rau thì trêu bảo “cho mày mang rau lên Hà Nội bán lấy tiền mà học”rồi “ao rau này đủ cho mày học 2 năm học đấy”…tôi thấy sung sướng, hạnh phúc biết bao nhiêu khi lần đầu tiên tôi nhìn mắt mẹ, nhìn gương mặt chai sạn vì nắng gió của mẹ toát lên một niềm vui vô hạn ẩn chứa trong đó, mẹ có vẻ hãnh diện, hài lòng về tôi lắm - điều mà trước đây tôi không nhận ra.
Sáng hôm sau, mẹ dậy từ rất sớm sắp rau và ghánh đi chợ, chợ phiên nằm cách xa nhà tôi chừng 3 cây vậy mà mẹ bán về rất sớm. Tôi vẫn chưa ngủ dậy, mẹ cứ để cho tôi ngủ, một mình bà lại loay hoay dọn dẹp nhà cửa, cho con gà, con lợn ăn vì sáng dậy sớm còn chưa kịp cho chúng ăn, 3 thằng em tôi lại đi học nên mọi việc bà phải tranh thủ làm sớm, tối. Xong việc thì cũng là lúc chuẩn bị bữa cơm trưa cho chúng tôi nên hầu như công việc của mẹ chẳng lúc nào là hết. Bố tôi phải đi làm thuê tận trong miền Nam suốt từ hồi tôi còn học lớp 3 một năm hoặc lâu hơn nữa bố mới về thăm mẹ con tôi nhưng mẹ chẳng bao giờ phàn nàn điều gì về bố vì mẹ hiểu bố làm vậy cũng chỉ vì gia đình.
Bà làm đủ mọi nghề từ phu hồ, cấy thuê, gặt thuê tới đóng ghạch ba vanh và cũng từ đó mẹ có thêm nghề bán rau. Cứ cách một ngày lại phải hái rau một lần để đi chợ, nhìn bàn tay mẹ thoăn thoắt hái từng ngọn rau, có khi phải tới hàng trăm ngọn rau mới được một mớ. Hết mớ này sang mớ khác, suốt một buổi chiều mẹ hái cật lực, hái cùn hết cả móng tay mới đước dăm chục mớ rau muống. Cứ cách một ngày mẹ lại ghánh rau đi chợ bán, bán cả phiên hôm nào đắt mới được 300 đồng một mớ còn rẻ thì có khi 100 - 200 đồng một mớ. Cả phiên chợ của mẹ cũng chỉ đủ mua mắm, mua muối, hay được dăm lạng thịt ba chỉ về cả nhà cùng ăn. Mẹ bảo hái rau chỉ là lấy công làm lãi, không phải mất vốn, mất lãi gì nên cũng có đồng ra đồng vào. Những ngày tháng ba ngày tám, ở quê tôi không có nghề phụ nên ghánh rau của mẹ tôi cũng được coi là có giá lắm.
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất