Cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ...

23/08/2008 20:27 GMT+7 | Entry của bạn

Bài thơ của Nguyễn Đình Thi, Có mùa thu Hà Nội, có màu xanh Trung Du. Có lửa và có máu. Mỗi lần đọc qua nó là mỗi lần thấy quê hương đẹp tuyệt vời. Nhưng hình ảnh không thể quên ở những câu mở đầu.
 
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
 
Đã bao nhiêu người viết về thu Hà Nội, viết về tháng 8 mùa thu. Khi mà hơi lạnh đã chớm trên tà áo mỏng, bước cùng ai đó trong đêm mùa thu hoa sữa thơm nồng trên đường Nguyễn Du, rẽ vào cafe ven đường thưởng thức một tách đen nóng, ngồi nhìn cafe rơi và những tà áo thu tung lên dưới lá rụng!
 

Chỉ vài năm trước thôi, những nữ sinh cấp 3 Hà Nội vẫn xúng xính trong bộ áo dài trắng, xe mini bước trên đường Thanh niên mỗi mùa khai trường, hình ảnh đó giờ hiếm những hình như đã là dấu ân của bao người khi nghĩ về Hà Nội
 
Mùa thu, xanh một trời Hà Nội,
em nghe thu hát ngang lưng trời .
Từng con đường năm xưa,
lối ta đi qua những ngày thơ ấu...
Trong tim tôi Thăng Long Hà Nội,
dẫu cách xa tôi vẫn yêu người.
Ở nơi ấy giữ bao nhiêu kỷ niệm đời tôi.

Em ơi thu sang, thu sang, thu sang rồi bóng người mịt mờ
Em ơi thu qua, thu qua, thu qua thềm rụng lá vàng đầy


Ngày cấp 2, học trong lớp ôn thi học sinh giỏi văn Cô giáo cho đề: Em thích Mùa nào nhất ở Hà Nội, vì sao? Viết về cảm nhận của em. Mình chỉ nhớ, trong bài mình không có mùa, ngày đó mấy khi được đi lang thang ở Hà Nội mà thấy Hồ Gươm hôm nay trời vào thu, mà thấy "phố Quang Trung, đường Nguyễn Du những đêm hoa sữa thơm nồng"....Chỉ biết heo may ở những triền đê, chỉ biết nếp hoa vàng những cánh đồng. Mình nói về một góc, một góc xưa cũ hiếm hoi mà mình thấy giống trên tranh tô ngọc vân, những mái ngói cổ những cành bàng khẳng khiu rơi những chiếc lá đỏ cuối dùng, những quả màu vàng khô dần. Đó là mùa thu! Mùa thu ở một vùng ngoại thành Hà Nội. Mùa mà nước sông Hồng mới kịp xuống, sen Hồ Tây vừa tàn và sương sớm dần xuất hiện trên những con đường quen mỗi sớm tới trường. Rồi mùa thu dần qua, những sớm đầu đông lạnh giá, chưa kịp lôi chăn ra, co ro trong những manh áo bạc màu....................


Đất nước
Nguyễn Đình Thi
Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ lại những ngày thu đã xa
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác heo may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.

Mùa thu nay khác rồi
Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi
Gió thổi rừng tre phấp phới
Trời thu thay áo mới
Trong biếc nói cười thiết tha.

Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa
Nước chúng ta
Nước những người chưa bao giờ khuất
Ðêm đêm rì rầm trong tiếng đất
Những buổi ngày xưa vọng nói về

Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép gai đâm nát trời chiều
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.
Từ những năm đau thương chiến đấu
Ðã ngời lên nét mặt quê hương
Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
Ðã bật lên những tiếng căm hờn

Bát cơm chan đầy nước mắt
Bay còn giằng khỏi miệng ta
Thằng giặc Tây thằng chúa đất
Ðứa đè cổ đứa lột da

Xiềng xích chúng bay không khóa được
Trời đầy chim và đất đầy hoa
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nước, thương nhà.

Khói nhà máy cuộn trong sương núi
Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
Ôm đất nước những người áo vải
Ðã đứng lên thành những anh hùng.

Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội
Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh
Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
Lòng ta bát ngát ánh bình minh.

Súng nổ rung trời giận dữ
Người lên như nước vỡ bờ
Nước Việt Nam từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng lòa.
 
Đây hồ Hoàn Gươm bên nhịp cầu Hồng
Những chiều về qua tôi hay qua đó
Sấu đường Phan Đình Phùng

Hàng hoa sữa bên Hồ Thiên Quang
 

(Một số ảnh của tác giả và sưu tầm)

 

KIENMA

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm