Real Madrid-Real Valladolid 4-2: Đêm của "số 7"

19/10/2009 10:05 GMT+7 | Bóng đá Tây Ban Nha

(TT&VH) - Không Ronaldo và không cả Kaka, trong khi Karim Benzema thì mờ nhạt còn Xabi Alonso thi đấu dưới mức trung bình, sẽ chẳng có gì quá đáng nếu ai đó nói rằng trận thắng 4-2 của Real Madrid trước Valladolid là một chiến thắng của thuyết "phản galacticos". Chiến thắng của Raul, người "phủ bóng" lên mọi "Dải ngân hà"

Chỉ Raul là đủ

Đội khi, chỉ tỏa sáng không thôi là chưa đủ. Vẫn có những cầu thủ có những trận chơi rất hay, tạo ra nhiều cảm xúc đặc biệt, nói chung là tỏa sáng, thế nhưng đến hôm sau, tên anh ta lại chỉ xuất hiện một cách hết sức khiêm tốn trong các dòng tin. Lý do là trong cái ngày mà anh ta tỏa sáng thì đội bóng của anh ta lại thất trận, như trong trường hợp của Bellamy, tác giả của cú đúp đẹp mắt vào lưới M.U mới đây. Đó gọi là tỏa sáng không đúng lúc.

Raul tỏa sáng đúng lúc, giúp Real hạ Valladolid 4-2

Nhưng đó không phải là vấn đề của Raul, một người không có gì quá nổi bật - về tài năng thì không đạt điểm 10 trong “môn” nào, về ngoại hình thì không đẹp một cách thánh thiện như Kaka cũng không hấp dẫn kiểu tay chơi như Ronaldo - nhưng vẫn trở thành siêu sao vì luôn biết cách khiến người ta phải nói về mình. Raul biết, ở Bernabeu, mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về phía anh. Không chỉ vì cả hai ngôi sao đáng xem nhất của Real đều không thể ra sân từ đầu, mà còn vì trận gặp Valladolid là một trận đấu đặc biệt của cá nhân Raul, với một đối thủ cũng hết sức “đặc biệt”.

Trận gặp Valladolid, đội bóng mà mành lưới đã bị Raul sút tung tổng cộng 15 lần trong quá khứ, chính là trận đấu đánh dấu thời khắc Raul vượt qua Manolo Sanchis để trở thành người khoác áo Real nhiều nhất: 711 trận. Thế rồi sao? “Số 7” chỉ mất có 18 phút để khiến cả khán đài phải đứng dậy với một cú đúp đẹp mắt: Bàn đầu tiên là một cú đánh gót cực kỳ tinh tế, còn bàn tiếp theo là một pha băng lên đệm bóng rất dứt khoát bằng chân phải, kết thúc một pha tấn công được tổ chức rất tốt của đội nhà.

Như để “trêu chọc” Perez, Raul, người vẫn được coi là một “phản đề” của chính sách siêu sao mà ông chủ Real đã và đang theo đuổi, không chỉ làm thay công việc ghi bàn của Ronaldo, mà còn kiêm nhiệm luôn cả vai trò dẫn dắt lối chơi vốn thuộc về Kaka trong trận đấu với Valladolid. Khi thì anh lùi xuống nhận bóng từ Alonso và Lass Diarra, khi thì anh dâng lên phối hợp đập nhả với Benzema, lúc lại thấy anh xuất hiện trong những pha phối hợp xuống biên rất khéo với Marcelo, Van der Vaart ở cánh trái hay Ramos, Granero ở cánh phải. Nhìn Raul chơi bóng đêm thứ Bảy, xông xáo, quyết liệt và đầy khát khao, khó mà tin được rằng năm nay anh đã 32 tuổi, đã gắn bó với Real ngót nghét 2 thập kỷ và đã cùng đội bóng áo Trắng thâu tóm tất cả những vinh quang nào có thể thâu tóm được.

Chỉ 25 phút là đẹp

Raul đã làm tất cả để có được một đêm tôn vinh bản thân trọn vẹn nhất, nhưng rốt cuộc vẫn không thành. Khách quan mà nói, đã có những lúc Raul có quyền mơ về điều đó. Ấy là trong khoảng 25 phút đầu trận, thời điểm Real “bỗng” trình diễn một thứ bóng đá có thể nói là đáng xem nhất kể từ ngày Pellegrini lên nắm quyền. Với những pha phối hợp một chạm rất nhanh, đặc biệt là chếch về hai cánh với sự cơ động của các hậu vệ và tiền vệ biên, Real gần như không cho các cầu thủ Valladolid cơ hội được ngẩng mặt. Hai bàn thắng của Raul đều là kết quả của những pha phối hợp rất hay như thế.

Tuy nhiên, có lẽ chính sự thoải mái ấy, cộng thêm tâm lý giữ chân giữ cẳng để chuẩn bị cho màn đại chiến AC Milan vào giữa tuần, đã làm hại các cầu thủ Real. Họ cứ “đuội” dần, để rồi từ sau bàn thua đầu tiên đã không còn làm chủ được trận đấu nữa và trở lại hình ảnh của Real ở những trận đấu với Tenerife hay Xerez. Xù xì, xấu xí và đầy cam chịu, song rốt cuộc vẫn giành được thắng lợi, và thắng đậm là đằng khác, nhờ sự tỏa sáng kịp thời của các ngôi sao. Khởi đầu thì mới, song kết thúc thì vẫn theo cách cũ...
V.Cường

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm