Đối thoại Clarence Seedorf: Phục nhất Goran Erikson, nể nhất Ronaldo (béo) và sợ nhất Thuram

15/01/2014 19:25 GMT+7

(Thethaovanhoa.vn) - Trong 4 danh hiệu Champions League giành được, danh hiệu nào tuyệt nhất? Trận đấu nào danh giá hơn, Derby Milan hay El Clasico? Chuyện gì đã xảy ra với mái tóc tết lọn điệu đà của anh? Rất nhiều câu hỏi đã được tạp chí Four Four Two hỏi Clarence Seedorf trong cuộc phỏng vấn tháng Tư năm 2011.

Tôi đã từng nghe đâu đó rằng cha mẹ anh đã từ chối một lời đề nghị từ Real Madrid khi anh mới 15 tuổi. Anh có đồng ý với quyết định của họ không? Anh đã nói gì khi đó?


Vâng, Real Madrid đã theo đuổi tôi và tôi đã từ chối lời mời của họ. Đó hoàn toàn là quyết định của tôi. Tôi hạnh phúc ở Ajax và quan trọng hơn, tôi phải hoàn thành việc học ở trường. Đó là lý do tôi từ chối Real. Việc học là trên hết, bóng đá xếp sau. Năm 15 tuổi, tôi đã ý thức chuyện đó.

Anh vẫn là cầu thủ trẻ nhất lịch sử ra mắt Ajax, khi ra sân trận đầu tiên năm 16 tuổi. Anh đã nghĩ gì trong ngày ra mắt năm 1992 đó? Tự tin? Căng thẳng? Sợ hãi?

Tôi vẫn đang mơ. Tôi mới được lên tập với đội một được 4 tháng, xen kẽ với các buổi tập cùng đội dự bị và đi học ở trường. Sau đó tôi được đôn lên đội một trong một trận đấu và tôi cảm thấy đấy là điều bình thường nhất trên thế giới. Nhưng những năm sau tôi nhận ra rằng chuyện đó chẳng bình thường.

Ngày trước, Ajax đã làm một chuyện thật sự đặc biệt: Đưa các cậu nhóc lên đội một là văn hóa của họ. Tôi nói rằng “ngày trước” vì bây giờ, các đội bóng không quan sát sự tiến bộ của cầu thủ trẻ nữa. Đó không phải lỗi của Ajax. Mà vì thế giới bóng đá đã thay đổi. Bạn không thể nằm ngoài quy luật phát triển. Bây giờ nếu một cậu bé triển vọng được phát hiện, các đội bóng lớn sẽ lôi đi ngay.

Quyết định rời Hà Lan đến chơi cho Sampdoria ở Ý khi còn là một cầu thủ tuổi teen là quyết định khó khăn?


Các cuộc thảo luận với bố mẹ tôi cho tôi cơ hội ra quyết định theo những gì tôi nghĩ. Luôn luôn rất khó để rời một nơi mà có nhiều người bạn yêu mến, nhưng tôi muốn tìm kiếm một nơi cho tôi kinh nghiệm, vì thế tôi đi. Đó là quyết định đúng đắn cho sự nghiệp của tôi.

Anh cảm thấy thế nào khi ghi bàn ra mắt đội tuyển quốc gia ở tuổi 18? Anh có cảm thấy lúc đó mình quá trẻ không?

Vâng, tôi đã ra mắt trước Luxembourg. Đó quả là một năm tuyệt vời. Tôi giành danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất Hà Lan, được bầu bởi các cầu thủ và các HLV, và sau đó tôi ra mắt đội tuyển quốc gia. Bàn thắng đến ngay sau đó. Thạt sự, bạn còn mong gì hơn nữa?

Anh có luôn nhớ đến những kỷ niệm đẹp ở Real Madrid? La Liga thế nào nếu phải so sánh với Serie A?

Tôi có rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ ở Real, nơi tôi có ba mùa bóng tuyệt vời. Đến giờ vẫn có nhiều ràng buộc giữa Madrid, Tây Ban Nha và tôi. Điểm khác biệt giữa Serie A và La Liga? Nếu tôi phải phác họa, tôi sẽ nói rằng Tây Ban Nha đề cao bóng đá đẹp, dựa trên khả năng kiểm soát bóng hơn là kết quả, nhưng ở Italy thì ngược lại, vì chiến thắng là thứ gì đó phải giành bằng được. Milan là sự giao thoa của bóng đá đẹp và bóng đá thực dụng.
 
Derby Milan hay El Clasico hấp dẫn hơn?


Tôi không thể chọn nổi. Tôi đã xem trận Chelsea gặp Arsenal mùa trước, nhưng chẳng có gì giống các trận Milan – Inter và Real – Barca cả, như thể đến từ thế giới khác. Atletico – Real cũng thế, rất khác các trận đấu với Barca. Và tôi cũng phải thêm Juve – Inter vào danh sách. Áp lực từ các trận đấu này không giống các trận đấu khác, tin tôi đi.

Cầu thủ giỏi nhất mà anh từng chơi cùng?


Ronaldo, số 9. Anh ấy đến từ hành tinh khác. Tôi đã gặp anh ấy ở Hà Lan khi anh ấy không gặp vấn đề gì về chấn thương và chạy với vận tốc 3000 km một giờ.

Sau đó tôi gặp lại anh ấy nhiều lần nữa, khi cơ thể không nghe theo anh ấy nữa. Thật buồn, dù vậy, trong bóng đá hiện đại, nếu bạn không tập luyện để duy trì thể chất, thì tài năng cũng chẳng đủ.

Anh là cầu thủ đầu tiên vô địch Champions League với 3 CLB khác nhau. Chức vô địch nào anh nhớ nhất?

Khi bạn có 4 đứa con, bạn không thể chọn đứa mà bạn thích nhất. Dĩ nhiên ở Ajax, 6 hay 7 cầu thủ của đội đến từ đội trẻ, gồm Kluivert, Bogarde và Davids, vì thế tôi cảm thấy có mối quan hệ đặc biệt với họ. Nhưng tại Madrid, chúng tôi cũng là một đội mạnh: Karembeu, Panucci và Mijatovic. Và đội Milan mà bạn xem hàng ngày cũng vậy. Hơn nữa, vẻ đẹp của chiến thắng là khi cảm xúc bùng nổ để phá vỡ mọi rào cản. Khi bạn thắng, bạn thắng cùng đội bóng, luôn luôn là vậy.

Anh có vẻ bận rộn, Clarence. Thú vui của anh ngoài bóng đá là gì?

Tôi yêu tennis nhưng rõ ràng không có thời gian hay năng lượng để chơi thường xuyên vì tôi phải đá cả mùa giải. Vì thế tôi phải xem TV. Trong suốt kỳ nghỉ, tôi chơi tennis. Tôi nghĩ tôi không phải tay vợt quá tồi. Boris “Boom Boom” Becker là vận động viên tôi yêu. Anh ấy cũng là bạn tôi. Thêm vào đó, tôi cũng coi việc chăm sóc bản thân như một thú vui, tôi thích đi spa. Tôi luôn đối xử với bản thân mình như thế. Đó là điều tốt.

Anh từng được nhiều HLV vĩ đại huấn luyện: Capello, Ancelotti, Hiddink, Eriksson, Van Gaal… ai dạy anh nhiều điều nhất?
 

Van Gaal cho tôi ra mắt năm 16 tuổi, và mặc dù phần còn lại đều là những HLV vĩ đại, thì người ảnh hưởng nhất đến tôi là Eriksson. Ông ấy dạy tôi rằng thậm chí khi trên sân bóng, bạn cũng phải thích nghi với văn hóa của đất nước bạn đang đứng. Tôi nhớ một lần tôi và ông ấy ngồi nói chuyện trên băng ghế huấn luyện và ông ấy giải thích cho tôi rằng với các thợ xây thì công việc của một kiến trúc sư không được đánh giá cao, vì thế đôi khi phải gỡ vài viên gạch xuống.

Ở Ajax, tôi được dạy cách cắt bóng mà không cần đứng sau đối thủ và tôi vẫn nghĩ thế, nhưng mọi người cho rằng tôi quá lười biếng. Tôi biết đó là cách đúng đắn, và Eriksson cũng nghĩ thế, nhưng những người còn lại thì không, và tôi nhận ra tôi cần thích nghi. Vì thế tôi bắt đầu gỡ các viên gạch đầu tiên. Tôi học được nhiều thứ về cách thích nghi ở nước ngoài. Đấy là khoảnh khắc quan trọng của tôi.

Anh đang học thạc sĩ kinh doanh. Anh có đến lớp như các sinh viên khác không? Anh học kinh doanh để chuẩn bị gì cho tương lai?

Tôi học thạc sĩ ở Bocconi (trường đại học kinh tế nổi tiếng nhất ở Italy) và đó chắc chắn là hành trình đặc biệt vì tôi không thể đến giảng đường hàng ngày.

Những gì tôi học không phải cho tương lai mà tôi sẽ sử dụng ngay bây giờ. Tôi học kinh doanh để quản lý, và những gì tôi muốn là áp dụng vào thực tế, không phải vì tấm bằng.

Anh nghĩ sao về Video anh bị cậu nhóc 5 tuổi Daniel Maldini (con trai Paolo Maldini) tắc bóng?

Một Video rất hay. Có đến 15 cậu nhóc cố gắng lấy bóng trong chân tôi, nhưng Daniel cho thấy tài năng. Hãy để ý đến cậu nhóc. Nó sẽ thành cầu thủ giỏi.

Ai là hậu vệ giỏi nhất mà anh từng đối mặt? Người mà khi nhìn vào đội hình xuất phát, anh nghĩ thầm trong đầu, “Ồ không, hắn ta lại đá”?

Lilian Thuram. Anh ấy rắn như gỗ vậy. Anh ấy chạm vào bất cứ đâu, bạn cũng sẽ thấy đau. Nhưng Thuram cũng chẳng vui vẻ gì khi phải đối đầu với tôi, vì tôi dùng một chút động tác giả và anh ấy ghét chúng. Và bởi vì anh ấy không ưa chúng, anh ấy sẽ đá tôi. Vì thế tôi luôn rất bực.

Ai là người truyền cảm hứng cho anh?


Nelson Mandela, vì tính chính trực của ông, can đảm, những ý tưởng tuyệt vời. Tôi vinh dự được gặp ông hai năm trước khi tôi được trao một giải từ quỹ Mandela.
 
H.Đ
Theo Four Four Two

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm