12/10/2012 08:19 GMT+7 | Âm nhạc

* Tổ chức live show giữa lúc thiên hạ đang phải “thắt lưng buộc bụng” thế này, ông có tính đến yếu tố “thiên thời, địa lợi…”?
- “Thiên thời địa lợi” của tôi không phải là để kiếm tiền, cũng không để tổng kết sự nghiệp mà là đã đến lúc tôi cảm thấy có thể “đánh liều” gặp lại công chúng của mình được rồi – chủ yếu là thế hệ 7X.
Khi mà sau một thời gian bươn chải, chắc là họ đã muốn được nghe nhạc và cũng muốn “gặp lại” tôi. Và cũng vì không muốn phụ lòng công chúng của mình nên tôi quyết định tự mình làm cho tử tế, thay vì phụ thuộc các ông bầu.*Bằng ấy “đại sự” mà ông tính theo đuổi ở vào tầm tuổi này sao? Ông quên “thương” mình à?
- Một năm thực hiện tới 3 dự án lớn có vẻ hơi quá sức! Nhưng biết làm thế nào được, quỹ thời gian của tôi còn quá ít, tôi đã bước sang tuổi 70 rồi, phải tranh thủ thôi! Với tôi, hạnh phúc nhất là được làm việc cho gia đình, cho âm nhạc, và một chút gì đó cho xã hội khi có thể...
Người từng xin “Cho em một ngày” hóa ra cũng “lén lút” xin cho mình “một ngày” bằng một lời chào trong điện thoại, gồm bốn chữ: “Một - ngày - thong - thả!”. Như một lời nhắc khéo khi bắt đầu một ngày, dù ông hầu như chưa bao giờ chịu “nghe lời” chiếc điện thoại rất cũ và có cái màn hình bé tí của mình…
* Vì sao ông lại “ki bo” với mình đến vậy? Chỉ là “một ngày” thôi mà, không được sao?* Trước đó ông đi đâu và vì sao ông quay lại quyết liệt đến vậy?
- Tôi chẳng đi đâu cả. Đầu tư vào một công việc tử tế cần phải rất nhiều thời gian, phải tập trung. Và muốn tập trung đương nhiên phải “im lặng” hay nói cách khác là phải “lặn”. Nếu cứ có ý tưởng hay mà nhào ra làm ngay, thì thất bại là cầm chắc!
* Ba chữ “Thái thượng hoàng” có vẻ rất thích hợp để diễn tả vị thế và cái uy của Dương Thụ trong làng nhạc?* Điều gì là gạch nối giữa “con chim bay lên trong nắng, vỗ cánh bay vào ngày xanh thắm…” và “có những chân trời xanh thế”? Vì sao trong âm nhạc của ông rất hay có màu “xanh” và “chân trời” - như thể ông đang muốn gieo hy vọng, trong khi cái giọng thì lại đượm buồn?
- Viết là nhớ, là mơ về một cái gì đấy, nó ám ảnh và tự nhiên thành giai điệu, thành hòa thanh, tiết tấu và lời ca. Cái “ngày xanh thắm”, cái “chân trời xanh thế” cũng chỉ là những biểu tượng nghệ thuật. Nó không phải là những câu tả cảnh, mà tả tình. Tại sao ta lại nhớ, bởi vì ta biết rằng mình không thể quay trở lại những cái đã sống qua: tuổi thơ, mối tình đầu, ngôi nhà cũ… Tại sao ta lại mơ? Vì ta hiểu cuộc đời thực chẳng bao giờ như ta muốn. Vậy nên hy vọng đấy mà cũng thoáng buồn đấy! Đó là cái thật của nội tâm tôi chứ tôi không có ý gieo hy vọng cho ai, mà cũng chẳng dám tạo nỗi buồn cho ai.
* Ông cũng hay nhắc tới “mùa đông” nữa, vì sao vậy? Cái rét là sự ám ảnh?- Dĩ nhiên đó là tật xấu của tôi. Cái này hại tôi nhiều lắm! Tôi đã cố gắng kiềm chế mình. Nhưng càng nén nhịn, cái nóng nảy càng bị dồn ép, thì khi lỡ không kiểm soát được, nó lại càng bùng phát rất ghê gớm. Lúc ấy tôi như một thằng điên. Rất may sự “điên loạn” này thường chỉ xảy ra lúc tôi một mình, hoặc ở trong nhà. Người chịu đựng những cơn nóng ấy là vợ tôi. Tất nhiên có lúc, ít thôi, các cộng sự của tôi cũng bị, nhưng họ hiểu tôi nên bỏ qua. Đúng là tôi chỉ mạnh khi nào bình tĩnh, nhẹ nhàng. Còn lúc nóng, tôi là một kẻ thất thế.
* Dương Thụ không nghèo – đó là vì ông ấy sống được bằng nghề, hay… không cần sống bằng nghề?
- Trước kia sống bằng nghề nhạc thì nghèo. Bây giờ nếu thực sự giỏi nghề thì chẳng ai nghèo cả. Tôi chưa giỏi nghề lắm thế mà cũng sống được đấy! Người tự trọng không thể sống nghèo. Người có gia đình còn phải nỗ lực hơn nữa. Cao ngạo với những giá trị tinh thần của mình mà phải đi xin rượu, để vợ con ở nhà nheo nhóc là không thể chấp nhận được!
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất