04/06/2012 07:45 GMT+7 | Giải Cống hiến
Tôi đương nhiên phải biết mình đang làm gì, đang ở đâu chứ? Nên không thể gọi đó là nghị lực!
>> Bài 1: Nhạc sĩ Huy Tuấn: “Nghị lực của Anh Quân quá phi thường!”

Anh em cũng không thân nhau đến thế!
* Dạo này nghe chừng anh “bê bối” quá nhỉ, kể cả là vừa được các nhà báo bênh! Thì nào là tội “ăn cơm trước kẻng” này, rồi thì tội “ăn quỵt” một cây đàn này (riêng vụ này thì tôi vừa mới biết!)
- Cây đàn nào nhỉ?
* Thì cũng là “cây đàn trước kẻng” chứ đâu! Nghe nói, anh từng hóa giải món nợ ấy bằng một… đám cưới?- Những người bạn chơi với nhau từ bé, tôi nghĩ, rất khó lý giải được vì sao họ lại chơi với nhau. Chả biết vì cái gì. “Anh Em” vì thế quả đúng là cái tên phản ánh rất đúng mối quan hệ giữa tôi và Tuấn vì có lẽ, ngay cả đến anh em trong nhà cũng không thể thân nhau đến thế.
* Giấc mơ đầu tiên của hai anh chàng say nhạc là gì?- Phải, dư luận quả tình đã có những lúc thật… ác đối với tôi! Họ thậm chí còn đoán rằng sau khi lợi dụng tên tuổi của Mỹ Linh, theo kiểu “vắt chanh bỏ vỏ”, rất có thể tôi sẽ “cao chạy xa bay”… Từ trước tới nay, bất kỳ lúc nào làm đĩa cho Linh, tôi cũng “ý tứ” đặt vào đó không quá 3 bài của mình, còn nữa là của các nhạc sĩ khác. Vậy nhưng người ta vẫn nói Linh chỉ chuyên hát nhạc của chồng, và đó là do tôi đã đẩy Linh vào thế khó…
* Thực ra thì khi gặp Linh, cái anh nghĩ anh có thể mang lại cho cô ấy là gì?- Tôi biết nhưng tôi không lấy làm quan trọng vì như đã nói, tôi luôn biết rõ chỗ tôi đang đứng và tôi có thể làm được gì tốt nhất cho những người thân của mình. Thế nên đừng bao giờ hỏi xoáy tôi cái câu: Sao mày lại ở nhà nuôi con? Không ích gì đâu! Vì tôi biết rõ cái tôi làm là đúng, và là của hiếm, ở đàn ông Việt. Gì chứ riêng về khoản chăm con, tôi là thằng đại khéo, từ thay tã đến khuấy bột, không gì là không biết. Thế nên ở với tôi, Linh có thể đi diễn cả tháng trời mà không phải lo lắng gì vì đã có tôi ở nhà ôm con, lo cho chúng không sót một bữa ăn giấc ngủ… Những chuyện đó, tôi cho là bình thường và làm nó một cách vui vẻ, tự nguyện, mặc ai nghĩ gì, chứ không đến nỗi phát khổ phát sở để mà cần phải có cái gọi là “nghị lực”!

- Sự ngần ngại ấy chắc chắn là có, tôi biết chứ! Và tôi cũng không trách họ được, nhất là giữa một thị trường thiên về ăn xổi thế này, ai chẳng muốn nổi tiếng nhanh, có tiền nhanh và càng thế, càng ngại bị so sánh, phân biệt, nhấc lên đặt xuống… Dù rằng, điều họ nghi ngại đó, tôi cam đoan là không có. Nếu như không muốn nói, càng làm cho người ngoài, tôi càng phải trau chuốt hơn. Chứ tôi mà có làm tốt cho Linh, thì bất quá người ta cũng chỉ nghĩ: Chồng làm tốt cho vợ là đương nhiên rồi. Người ta chả thể nghĩ gì hơn. Còn nếu như Linh không phải là vợ tôi, thì bấy nhiêu kia, chắc chắn đã được người ta nghĩ khác, nhìn khác…
* Dư luận bất công thế, sao anh không máu làm một quả “Nam tiến” như Huy Tuấn cho thiên hạ có ngày sáng mắt?Trắc nghiệm vui với Anh Quân - Những sở thích khác của anh, ngoài âm nhạc? Phim và Chó.
Ô, chó hay chứ! Nếu sợ “thô” tôi đã không chọn chó, mà lại tuyền chó to! - Hiện anh nuôi mấy con? 6. Và cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn. - Chó thì hơn được gì… người chứ? Hơn gì thì tôi không biết, nhưng tôi biết có một câu gây sốc, rằng: “Càng tiếp xúc với người, người ta càng muốn gần chó hơn”. Kinh chưa? - Hic, anh “tôn vinh” chó quá! Chỉ là, thường thì tôi vẫn hay đánh giá cao những mối quan hệ không vì cái gì. Mà chó thì gần như là con vật duy nhất có phẩm chất ấy: Một khi em được nó coi là bạn, thì có nghĩa em là vua. - “Không cần biết em là ai”? Không cần biết ai ngoài em! - Vậy, lúc nào thì anh cũng biết hát câu đấy? Lúc… thay tã cho con. - “Không cần biết ai ngoài con” mới đúng chứ? Trái lại, đó mới chính là lúc tôi thuộc về “em” nhiều nhất. Vì nếu cần một nhà sản xuất, “em” có thể dễ dàng tìm được một người khác hơn tôi, ngoài tôi. Nhưng để tìm được một người vui vẻ ngồi nhà thay tã cho con trong lúc “em” thỏa thuê đi diễn (có khi cả tháng giời), thì rất có thể, tôi chính là lựa chọn duy nhất. - Một cái gì to tát hơn đi! Sửa sang nhà cửa. Cắt cỏ... - Ôi, thế mà to? Cứ cắt cỏ đi thì biết! Cả một cái sân bóng bỗng chốc giống hệt một thằng vừa cắt tóc húi cua. Không gì đáng nhìn bằng một cái sân cỏ mới xén! - Vậy nếu thất nghiệp, anh sẽ làm… nông dân? Không, anh thợ điện tử. - Khi có tiền, anh muốn mua gì nhất? Đàn. - Có dám bán đàn không, nếu thiếu tiền? Sao phải làm thế, khi vẫn còn có cái để bán: Sức lao động! Rửa bát và quét toilet mà tôi còn từng chẳng ngán! - Sợ nhất là gì? Ốm. - Ngại uống thuốc? Thuốc thì không, nhưng những lúc ấy, mình là một con người khác, không còn là mình nữa! - Trước khi lấy vợ, anh nghe ai? Tôi nghe tôi. - Sau khi lấy vợ, anh nghe ai? Vẫn là tôi. - Điều gì có ở Mỹ Linh mà theo anh khó có được ở những người phụ nữ khác? Anna. - Đức tính nào của Linh khiến anh muốn Anna thừa hưởng nhất? Sự lạc quan. Cô ấy thậm chí lạc quan đến mức ngay lần tập thể dục đầu tiên đã tin là mình… giảm cân. - Điều gì anh mong không có ở Linh? Bệnh hay quên. - Anh vô tội tới mức không muốn vợ hay quên sao? Ô, riêng tội của chồng thì lại không quên bao giờ! Thế mới dở! |
Bài tiếp: Q&A với Mỹ Linh: "Hay quên, trừ… tội của chồng!"
Theo TT&VH Đàn Ông
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất