Liệu em có bị HIV?
Bọn buôn bán người còn lừa bán cả những em bé mới 14 tuổi. |
“Em đã đi xét nghiệm HIV nhưng không dám quay lại lấy kết quả, vì… sợ”. Đây là tâm sự của cô gái 17 tuổi, trú tại Bát Xát, tỉnh Lào Cai- nạn nhân buôn bán người đã được giải cứu từ bên kia biên giới được đăng tải trên một ấn phẩm của Hội liên hiệp phụ nữ tỉnh Lào Cai. Cả tác giả bài viết ấy và chúng tôi đều không thể và không muốn đưa tên thật của nhân vật ấy. Chuyện quá buồn và nhức nhối. Nhưng đó rất có thể là những kịch bản thường ngày ở nhiều vùng miền trong cả nước.
“Một hôm em gặp lại người bạn gái học cùng hồi lớp 8. Hai năm xa nhau, bạn ấy “người lớn” và xinh hơn trước. Bạn mời đi dự sinh nhật ở một nhà hàng trong thành phố. Em đã chuẩn bị chú gấu bông thật xinh để tặng…
Hôm sau có một cô người quen của bạn ấy đến đón em và bạn ấy cùng đi đến chỗ sinh nhật. Còn sớm, mọi người chưa đến, cô và bạn rủ mình sang Trung Quốc chơi rồi về dự tiệc sinh nhật.
Ba người chúng em đi thuyền qua sông, sang Trung Quốc, lang thang dạo phố Hà Khẩu, ăn đồ nướng vào nhà người quen của bạn ấy.
Thấy đã muộn, sợ bố mẹ ở nhà lo lắng em nhắc mọi người về thì bạn ấy bảo đã tiêu hết tiền, phải chờ người quen đến xin tiền để đi thuyền về Việt Nam. Đêm đó ở nhà người quen của bạn ấy bên Trung Quốc, em không dám ngủ, tay cứ nắm chặt lấy áo của bạn.
Mệt quá, đến gần sáng em mới thiếp đi. Khi tỉnh dậy, không thấy hai người đi cùng đâu cả. Em sợ, gọi ầm lên thì cô chủ nhà (biết nói tiếng Việt Nam) bảo là họ đã bán em, lấy tiền về rồi, em phải ở lại làm việc bao giờ trả đủ tiền mới được về. Chuỗi ngày tủi nhục của em bắt đầu từ đó.
Em bị họ đè ra kiểm tra trinh tiết rồi ép bán cái quý giá của người con gái cho một ông già 70 tuổi với giá 3 nghìn tệ (khoảng 6 triệu đồng Việt Nam) để mua lấy sự may mắn cho ông ta.
Những ngày sau đó, họ đánh, bắt em tiếp khách liên miên, có ngày lên tới 16- 17 khách. Em nhục nhã, bị rao bán như món hàng: mua đi, rau sạch đấy; rau có sâu đấy; gái mới đấy…Ở nhà chứa đó có toàn gái người Việt Nam, có người bị lừa giống em nhưng cũng có người tự nguyện.
Có một chị rất tốt, sang Trung Quốc đã lâu. Thương hoàn cảnh của em, chị đã giấu, cho em em tiền và chỉ cho em đường trốn. Em lên xe ô tô từ Côn Minh đi Hà Khẩu để về Việt Nam. Vừa bước xuống xe, em đã bị một nhóm người bảo kê giả mang áo quần giống công an Trung Quốc đón bắt. Họ đánh em rất đau rồi tống em vào khu chợ Việt Nam tại Hà Khẩu bắt tiếp tục tiếp khách, có người canh giữ. Trong lần tiếp một khách, em đã mượn được điện thoại gọi về nhà báo tin cho bố mẹ để mang tiền sang chuộc. Bố mẹ em báo công an và em được cứu thoát.
Một tháng xa nhà, em mòn mỏi xanh xao, gầy sút 6kg, đến bây giờ vẫn chưa tăng cân lại. Em đi xét nghiệm HIV bởi những người đàn ông em phải tiếp hầu như không dùng bao cao su, họ yên tâm bởi em là “gái mới”. Liệu em có bị HIV? Em sợ, nhưng không biết phải làm thế nào?”
“Liệu em có bị HIV?” - câu hỏi lơ lửng của em cứ đè nặng, nhức nhối trong lòng cho dù kẻ xấu lừa bán em đã bị pháp luật xử lý.
|