Phương Thanh: Tham vọng được hát chứ không phải được "hot"

12/01/2011 07:01 GMT+7 | Âm nhạc

(TT&VH Cuối tuần) - Những ngày cuối năm 2010, Phương Thanh bất ngờ ra album mới với nhạc sĩ Đức Trí, sau 3 năm tưởng đâu đã chuyển qua nghiệp đóng phim. Có một trùng hợp thú vị: thời điểm này 10 năm trước chính là “thời của Phương Thanh”, và một trong những tác giả gắn kết với cái tên Phương Thanh trong thời gian này cũng chính là Đức Trí.

* Sự trở lại của Phương Thanh trong album Đức Trí nên được hiểu ra sao?

- Album này là một niềm vui, mặc dù đó là niềm vui của Trí. Đây là album tác giả và tôi là người thể hiện. Tôi làm với tinh thần ủng hộ Trí nhưng qua đĩa này tôi cũng có thêm niềm vui của mình. Đối với tôi, được Trí “mix” nhạc, hòa âm phối khí thì đã là vui rồi.

* Vậy mà có người bảo, tìm về Đức Trí lần này, Phương Thanh đang muốn tìm lại thứ ánh sáng của một thời vang bóng…

- Tham vọng ấy chắc chắn chỉ ở ngày xưa. Ngày xưa mình chưa đạt được nên tham vọng được đứng nhất hay đứng nhì gì đó, đại khái thế! Còn bây giờ đứng nhất hay nhì không quan trọng bởi mình có chỗ đứng rồi, đã có vị trí rồi. “Hot” thì tôi đã “hot” rồi, bây giờ quan trọng là mình có đi đường dài được không. Tham vọng của tôi bây giờ là được hát chứ không phải là được… “hot” nữa.

* Thấy Phương Thanh đi đóng phim liên miên mấy năm nay, nhiều người nghĩ con đường âm nhạc của chị đã…

- Thật sự những năm vừa rồi cảm xúc tôi không còn, đại khái hát không hay nữa. Mình hát hơi vô hồn chút xíu là mình chán nên đi đóng phim, đi làm những công việc khác, chờ cảm xúc hồi về. Con người ta khi công việc bị ngưng một thời gian, bị gián đoạn thì khi quay lại sẽ yêu lắm! Mình yêu từng phút giây mình cảm xúc mà mình đang có. Giờ tôi biết tiết kiệm cảm xúc, còn biết để dành cho ngày mai chút đỉnh, chứ không như ngày xưa có bao nhiêu là bung hết, như thế chỉ một thời gian sẽ bị mài mòn. Đến hôm nay tôi còn hát là trên hai mươi năm đi hát rồi, nghĩa là hát nhiều lắm, mà không mòn, không hết mới là lạ.

Tôi muốn được hát đường dài. Nào ai có biết ra mắt lần này sẽ mở ra một chuỗi album mới, một con đường mới. Sau album này tôi sẽ còn làm tiếp để tới năm 2012 sẽ làm live show như đã hứa với khán giả. Đó là ước mơ của tôi bởi năm Thìn (2012) là năm tốt nhất để tôi làm mọi thứ. Cũng như năm 2000, đó là năm đỉnh điểm của tôi.

* Vâng, năm 2000 cái tên Phương Thanh “hot” kinh khủng, chị còn nhớ không?

- Ngày đó quảng cáo, “xô chậu” đỉnh điểm, cát-sê cũng vậy. Ai cũng có một cái đỉnh của mình vào thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa. Rồi ai cũng phải rơi vào tình trạng tất cả mọi thứ sẽ đảo lộn lên. Ngày đó tôi may lắm, mọi thứ may mắn đều hội tụ. Ai cũng dành cho mình những chương trình tốt, ai cũng cho mình xuất hiện. Khi mình “hot” thì nhiều may mắn lắm, nhiều lợi thế, nói chung những gì tốt nhất đều thuộc về mình, mình cứ chạy, đến nơi là bị đẩy lên sân khấu. Tất cả mọi người đều dồn cho mình, mình cũng chẳng cần chuẩn bị gì nhiều…

* “Hot” thế kể ra cũng mệt?

- Đúng vậy. Ngày đó bị mọi người lôi kéo nhiều quá, tôi hầu như không chủ động được. Khác với bây giờ, được chủ động tất cả, có thời gian để chuẩn bị, sống thảnh thơi để nghỉ ngơi. Bây giờ lên kế hoạch trước cả 2 năm, ngày trước đợi nước đến đâu mình tát đến đó, mệt lắm. Niềm vui ngày ấy cũng dồn dập, hào nhoáng bên ngoài, chứ thật ra trong tận tâm hồn không cảm thấy vui. Lúc đó làm gì có thời gian đi đây đi đó, cứ người sau đẩy người trước kéo, mình bị phân tán. Và sau khi chạy một thời gian thì đuối vì mình không chủ động được. Bây giờ thì khác. Ngày xưa mình “có số” thì mình lên, mọi người đẩy cho mình lên, danh vọng nó cuốn hút mình lên, còn giờ mình muốn tự mình chạy.

* Nói thật, tôi thấy chị chân không dài, giọng không đúng tiêu chuẩn Nhạc viện, thậm chí có nhạc sĩ còn nhận xét chị hát giống người… hỏng dây thanh, nên vẫn thắc mắc chẳng hiểu vì lẽ gì mà ngày ấy chị lại “hot” đến thế…

- Có một nghệ sĩ hải ngoại cũng thắc mắc giống anh vậy. “Tôi không hiểu vì sao khán giả Việt Nam lại thích cô này. Không đẹp, hát thì không nhẹ nhàng êm ái, thế mà người ta vẫn thích”. Nghe anh ấy nói vậy, nhiều người nghĩ tôi sẽ buồn, nhưng tôi bảo nhắn lại giùm người ấy rằng một ngày nào đó tiếp xúc với Phương Thanh thì sẽ hiểu vì sao khán giả thương tôi. Không ai khen tôi đẹp cả nhưng lên sân khấu, tôi đẹp theo kiểu của mình. Không ai khen tôi hát hay mà nói tôi hát đặc biệt. Bởi không ai gào thét, có mình Phương Thanh gào thét, hát rất thảm thiết. Ở cuộc đời này có nhiều thứ cần gào thét, họ không gào được nên nhờ Phương Thanh gào giùm. (Cười). Có những thảm thiết của tình cảm không nói được, họ đau nhưng họ giấu mà Phương Thanh hát đúng tâm trạng ấy và chia sẻ được. Ở đời chắc chắn ai cũng phải trải qua một lần rất thảm thiết. Tự nhiên chẳng biết ở đâu cô này “bang” ra, người thì nhỏ mà hát thảm thiết, buồn nữa chứ! Nghe muốn khóc. Nghe cô này hát, người ta khóc được. Tôi đã làm điều người ta muốn nói nhưng nói không được. Đó! Nó là như vậy!

* Chị hát như “rút ruột”, chẳng giấu giếm điều gì – điều này có vẻ trái ngược với bản thân cuộc sống riêng của chị?

- Thực ra con người ta chỉ có thể nói ra những điều có thể nói được. Có những điều sống để bụng, chết mang đi. Chẳng ai có thể biết hết được chuyện của tôi cả. Có những chuyện riêng được đưa lên báo, tôi không muốn nói, nhưng báo chí cứ hỏi, một lúc nào đấy tự dưng mình “khai” ra. Nhưng có những điều thì tuyệt đối không, nhất là khi nó có thể làm ảnh hưởng tới người khác.

* Nhưng trong làng ca sĩ, chị vẫn nổi tiếng là người “thấy chuyện bất bằng” là “ra tay” chứ không chịu “để bụng”.

- Tôi quan hệ với các đồng nghiệp bình thường, ngoại trừ một số ít, đếm trên đầu ngón tay chưa hết.

* Bằng đấy năm, chị vẫn không tha thứ cho họ sao? Vẫn ghim chuyện cũ trong lòng sao?

- Không ghim! Nhưng nó làm mình tổn thương. Tôi bị chấn thương bởi những trò đánh hiểm. Những trò bên ngoài không nhức nhưng bên trong lại thâm đen. Có những thứ nhìn bề ngoài tưởng chừng không tổn thương nhưng tổn thương rất nặng, từ sâu trong tâm hồn, khó chữa lắm. Có những trò người trong hiểu nhưng người ngoài sao hiểu được. Tôi không moi chuyện cũ nhưng người nào gây nghiệp thì người đó sẽ phải hưởng cái nghiệp đó. Chứ có đánh nhau trận nữa thì cũng chỉ gây ra nghiệp.

Tôi đang tập quên. Tính tôi tập khó lắm! Người mà nóng tính nóng mạch như tôi tu rất khó, nhưng quan trọng là mình đã giác ngộ được. Điều quan trọng nhất con người ta cần mang theo trong cuộc đời này là tình thương và sự hiểu biết. Hiểu để biết cái gì của mình, cái gì không phải của mình, khi đó sẽ không tham lam, không tham vọng sẽ sống rất nhẹ nhàng. Tôi đang gắng sống được như vậy.

Cao Hải Hà (thực hiện)

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm