17/04/2012 15:12 GMT+7 | Văn hoá
- Lẽ đương nhiên tôi vẫn là người cởi mở, đủ để đón nhận những gì văn minh nhất của cuộc sống. Nhưng cũng vì đã từng được đến những nơi rất tự do như nước Mỹ nên tôi thấy một điều rằng người Mỹ lấy người Mỹ vẫn tốt hơn là lấy một người nước khác. Tôi tin khi những người trong một nhà có cùng gốc gác, thì sẽ đỡ mất thời gian thích ứng nhau hơn.
- Đàn ông Việt nói chung khi sống gần gia đình sẽ ít nhiều có máu gia trưởng do muốn chứng minh mình là người có tiếng nói trong gia đình và vì thế, nhiều lúc, họ chọn giải pháp thà độc đoán một chút… Người ta cứ bảo đàn ông miền Nam phóng khoáng hơn, không gia trưởng như con trai miền Bắc. Không phải, ở đâu cũng vậy! Nếu sống gần gia đình và sống gần họ tộc, tôi tin suy nghĩ của họ cũng như mình. Nhưng mọi người nên hiểu, Sài Gòn là một vùng đất dân tứ xứ tụ về. Người người đến đây để lập nghiệp và gia đình họ đa số ở các miền quê. Đến đây, họ chỉ là những cá thể trong một vùng đất mới nên gần như họ không có trách nhiệm và không sợ những gì mình lựa chọn ảnh hưởng tới gia đình. Vì vậy từ trong đầu họ hiếm khi có những suy nghĩ kiểu như “không biết vợ có biết nấu cơm cho bố mẹ mình không”, hay so sánh vợ mình với vợ… anh mình hay vợ của người nào đó trong họ tộc...
* Điều gì đã khiến được một người đàn ông có tiếng đào hoa bỗng muốn dừng bước nhỉ?
- 12 năm cho bốn cuộc tình công khai (hay nói cách khác là bốn cái tên từng xuất hiện trên mặt báo) thì là nhiều hay ít. Thực sự là trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện “yêu là cưới”. Lấy vợ trong khi chưa quy hoạch được cuộc sống của mình theo tôi là thiếu trách nhiệm và ích kỷ. Vì đã quen sắp xếp mọi thứ một cách tương đối chủ động nên khi bước vào đời sống gia đình, tôi muốn mình có đủ chững chạc để làm chỗ dựa cho vợ con, bố mẹ và có một cuộc sống bình thường như bao gia đình khác. Bây giờ tôi 34 tuổi, mọi suy tính đều có cơ sở rồi. Kinh nghiệm sống, những bài học hợp – tan của bạn bè đã chỉ giúp cho tôi những gì cần tránh. Tôi tin là mình tránh được và muốn khi mình có vợ, tất cả những người xung quanh sẽ phải à lên rằng: “thằng này là một người đàn ông đàng hoàng”...
* Vậy ai sẽ là “chủ sở hữu” của “người đàn ông đàng hoàng” đó?
- Tôi vốn là người không thích gây bất ngờ nên nếu có quyết định nào đó được đưa ra trong năm nay thì đó không phải là điều gì đột biến với bố mẹ tôi. Còn với mọi người thì tôi chỉ có thể nói rằng lúc này tôi đã có đối tượng để nghĩ về tương lai, đã có sự tính toán nhất định cho ngày đó. Và cô ấy không phải là người nổi tiếng…
Không đẹp nữa nên không còn dám… mơ gái đẹp
* Mong muốn một mái ấm gia đình xuất hiện trong anh lâu chưa?
- Khoảng 3-4 năm trở lại đây thôi! Nhưng vì lấy vợ khác với… tậu xe, không thể không ưng là bán đi nên mình mới phải thận trọng. Cứ nhìn vào cách bố mẹ tôi dành trọn cả đời cho nhau và cho con cái, tôi luôn tự nhủ rằng sẽ không bao giờ mình được phép chọn nhầm.
* Sao lại tự đặt cho mình một áp lực nặng nề đến thế? Anh đủ tự tin không?Đủ mạnh để xử lí tất cả mọi chuyện nhưng không đủ tự tin để tuyên bố mình hoàn toàn đúng. Điều tôi chia sẻ hôm nay chỉ là xuất phát từ trong mong muốn, nhưng để thực hiện nó, chắc phải quyết tâm cao lắm!
Tôi nghĩ mình đủ mạnh nhưng không dám tự tin. Đủ mạnh để xử lý tất cả mọi chuyện nhưng không đủ tự tin để tuyên bố mình hoàn toàn đúng |
- Cũng đã có lúc tìm được rồi đấy chứ, nhưng do môi trường sống chưa phù hợp, thời điểm chưa chín muồi nên chưa thể dừng lại. Công việc, sự nghiệp, gia đình, phải cân đối tất cả những thứ đó, vì tôi là con một, làm thế nào để bên tình, bên hiếu không bên nào nặng, nhẹ…
* Những cô gái anh từng yêu đều thuộc loại xinh đẹp, nổi tiếng. Nhưng hạnh phúc biết đâu cần những điều giản dị hơn thế! Vậy anh có nghĩ vào một ngày đẹp trời nào đó, cũng nên thu nhỏ cái mong muốn của mình lại để con thuyền yêu dễ dàng cập bến hơn?
- Chuyện này, nó cũng giống như một tay ghiền café bảo, nước suối không ngon, nhạt toẹt, nhưng một thời gian sau, lại cần nước suối, vì thấy nước suối làm cơ thể mát hơn. Đúng là tôi từng có những cô gái đẹp bên mình, những cô gái mà mọi người nhìn vào đều chẳng thể lắc đầu. Nhưng thời điểm này tôi thấy bản thân mình cũng không đẹp như xưa nữa, không trẻ như xưa nữa nên nếu vẫn muốn một cô gái như xưa chắc cũng khó (cười). Vậy nên mình phải rút các tiêu chí về nhan sắc xuống nhưng ngược lại, phải tăng các yếu tố khác lên để vừa vặn hơn với mong muốn bây giờ…
* “Biết mình biết người” có khi mới là vũ khí giúp gã đào hoa Tuấn Hưng “trăm trận trăm thắng” đấy nhỉ, thay vì mất công đi thuyết phục và thanh minh với các cô rằng mình là “thằng-tin-được”?
- Không bao giờ tôi mất thời gian đi thuyết phục người khác. Cách duy nhất để người ta tin bạn là hãy chứng minh cho người ta thấy bạn là người đàn ông tốt.
* Đã bao giờ anh cảm thấy muốn khóc trước “tin dữ” “người yêu đi lấy chồng” chưa? Đàn ông khóc theo anh có chấp nhận được?
- Nước mắt chỉ là thứ để diễn tả cảm xúc chứ đâu phải là cái gì ghê gớm như việc phải móc ruột, móc gan đâu! Đàn ông khóc theo tôi không phải là thứ gì ghê gớm cả!
Từng chơi thân với một… Sư thầy
* Vì anh quá đào hoa hay quá “dữ dằn” mà tôi thấy trong những tin đồn về anh không có tin đồn nào liên quan đến giới tính? Giữ được bản năng đàn ông trong giới có khó không, hoặc giả, anh đã từng phải chiến đấu nhiều chưa để giữ mình?
- Chẳng có trận đấu nào cả vì đơn giản bản năng gốc vẫn là bản năng gốc. Chỉ khi con người bên trong mình không đủ mạnh thì khi gặp cám dỗ, mình mới dễ thay đổi. Còn tôi, điều thay đổi duy nhất sau nhiều năm đứng trong giới chỉ là ở chỗ ngày càng biết giấu đi những thói xấu của mình hoặc sửa đổi những điều ít nhiều cần thiết trong mắt người khác để trở nên tốt hơn, vừa mắt hơn. Tới giờ này, tôi có đủ tự tin để nói rằng mình có cách khắc chế đối tượng khi không muốn họ tiến tới, cho dù đó là trai hay gái.
* Trong nhà, anh giống ai hơn: bố hay mẹ?
- Tính cách của tôi gần như rập khuôn từ bố. Bố là một người kỹ tính đến khó chịu. Ông không bao giờ làm việc mình không thích làm. Những trận đòn nặng tay của bố từng khiến tôi trở thành thằng bé nhút nhát. Ông không cho tôi được thỏa thích rong chơi với bạn bè, dù tôi là con một. Nhưng bố cũng là tấm gương cho tôi học. Tôi nhớ, ngày nhỏ nếu muốn có một chiếc cặp sách hay một hộp bút mới thì chỉ có cách học thật giỏi, còn không thì nhịn ăn sáng mà mua. Tôi nhớ như in năm lớp 3, khi tôi nhận được giấy khen học sinh giỏi, tan học, về đến nhà, tôi mừng đến rơi cả cặp sách khi phát hiện ra một cái xe đạp được treo trên trần nhà. Ngày đó nhà tôi nghèo lắm, một mớ rau muống nhiều lúc phải chế thành ba món để bữa ăn có vẻ “linh đình” hơn. Vậy nhưng một khi bố đã hứa gì với tôi là bố luôn cố gắng thực hiện. Chiếc xe đạp chính là một trong những món quà bố hứa.
* Nể phục bố và yêu mẹ đến mức trong ba chữ khắc trên cánh tay, có một chữ là tên mẹ. Và giờ thì thêm một bông hoa hồng cũng vì đó là tên của mẹ. Tôi hiểu ai cũng yêu mẹ của mình, nhưng đến mức đó thì chắc có một lý do cụ thể?
- Những thứ tôi khắc lên người đâu đã nói hết tình yêu của tôi dành cho mẹ. Tôi nghĩ ai cũng yêu mẹ, nhưng với riêng mình, tôi thấy mẹ dường như sinh ra để trả món nợ đời cho tôi vậy. Tất cả những gì tốt nhất trong cuộc sống bà đều dành hết cho tôi. Đến giờ 60 tuổi rồi mà bà lúc nào cũng lọ mọ chỉ để biết tôi muốn ăn gì, vui buồn bất chợt ra sao.
* Hiểu rõ giá trị tình yêu của gia đình nhưng anh đã sống nhiều năm không người thân bên cạnh. Có giai đoạn nào anh thấy mình… khó ở?
- Là khi tôi ở Hà Nội, thời điểm Quả Dưa Hấu tan rã. Khi đó tôi đang là sinh viên năm hai trường Đại học Dân lập Thăng Long. Lúc đó vì rất muốn giữ nhóm mà tôi đã giấu gia đình xin bảo lưu kết quả học tập ở trường để dành thời gian tập luyện. Nhưng sau đó nhóm không giữ được, việc học cũng bỏ ngang. Lúc nhóm dừng hát, hàng ngày cứ đến giờ tôi phải lấy xe ra khỏi nhà, giả vờ đi học. Sau đó tôi đến nhà bạn hoặc ra chùa Quán Sứ để ngồi. Ngày ấy tôi chơi thân với một sư thầy ở đó, tôi đến đó làm những việc vặt, ăn uống và nói chuyện với sư thầy để tìm sự thanh thản trở lại. Chính sư thầy là người khuyên tôi phải đối diện với sự thật và nói chuyện nghỉ học với bố mẹ.
* 20 tuổi, thích chơi với… sư thầy. Lạ nhỉ?
- Vậy tôi mới nói mình là người hơi kỳ quặc mà!
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất