Những cô gái Dylan - SH (Phần 2)

16/08/2008 08:18 GMT+7 | Thế giới

Giá "đi" mỗi lần của các cô là "100USD không kém một trinh" (lời các cô nói). Đúng là, tiền nào của ấy, nhìn cô nào, cô ấy, đẹp nõn nà, trông hết sẩy, dáng cao, da trắng, tóc vàng... không chê vào đâu được.

>> Những cô gái Dylan - SH (Phần 1)


Cái đẹp và sự nguy hiểm

Tám cô gái "nhóm DyLand" của Đào bị bắt thì có đến 6 cô bị dính "ết". Trong đó, ngoài Đào ra thì còn phải kể đến Huyền "di gan" - một cô gái DyLand có tiếng về sự trả thù đời. Huyền "di gan" "đẹp từ trong trứng đẹp ra" bởi cô sinh ra trong một gia đình "cành vàng lá ngọc". Huyền "di gan" được tạo thành bởi hai dòng máu bố Ấn, mẹ Việt. Trông cô có một chút gì đó vừa Tây, vừa Ta. Cái đẹp của tạo hóa dường như đã giành hết cho cô. Sống mũi cao, làn da trắng, tóc vàng, đôi mắt xanh, gợi cảm. Nhưng sự đời lại thật chớ trêu, khi cô vừa mới chào đời thì cũng là lúc bố cô "dông" thẳng, không một lời từ biệt. Bỏ mặc hai mẹ con cô bơ vơ, rau cháo nuôi nhau. Rồi mẹ cũng phải làm cái nghề như cô bây giờ, để lấy cái bỏ vào miệng, đút vào dạ dày, để nuôi cô lớn khôn.

Sống bên cạnh sự lẳng lơ của mẹ, cô hiểu thế nào là nhục nhã, là ê chề, mẹ cô phải chịu đựng. Mười bốn tuổi, cô mất toi đời con gái cho một thằng cha to, béo ục ịch - "người tình" của mẹ. Nhân một lần mẹ cô đi vắng, nhà chỉ còn hai người. Hắn đến, hỏi han cô vài điều. Bất ngờ, hắn vật ngửa cô ra...cô khóc lóc, van xin, hắn cũng kệ. Rồi mẹ cô về, biết chuyện, mẹ khóc, cô khóc, mẹ cô lao vào chửi rủa hắn. Rồi quay lại an ủi cô: "Thôi, đó là "số phận", con lớn rồi, kiếm được tiền rồi. Đời là cái chó gì mà phải khóc!" .

Sau lần ấy, cô theo chân mẹ làm "cave". Vừa có tiền lại được ăn sung, mặc sướng. Cô chẳng phải làm gì ngoài việc lượn lờ ngoài đường, đi mua sắm shop, ngồi quán nghe nhạc...và đêm xuống đi "ăn sương" cùng lũ bạn trai con nhà giàu, nhiều tiền, ít chữ, đắm chìm trong khói thuốc màu xanh lam, những li rượu mạnh, cùng những ánh đèn lade mờ ảo, ma quái.

Huyền "di gan" bị lây..."ết" lúc nào cũng chẳng hay biết nữa. Chỉ biết, trong một lần cô bị bắt, họ đưa cô đi xét nghiệm, kết quả là dương tính. Nhưng cô chẳng lấy thế làm buồn, "đời là cái chó gì" - mẹ cô vẫn bảo. Ai chả một lần chết, nhưng khi cô chết, thì khối thằng phải chết theo, đời cô khổ, cũng chính vì "chúng" mà ra, cô nghĩ thế. Tôi nghe câu chuyện về Huyền "di gan" trả thù đời mà không khỏi sởn da gà.


* Lời kết

Ngoài Huyền "di gan", Đào ra còn rất nhiều những cô gái khác trong nhóm DyLand của Huyền "di gan" đang mắc..."ết". Họ đang khắc khoải, hiện hữu trong đầu với suy nghĩ trả thù đời, trả thù những người đàn ông đã đem lại căn bệnh quái ác này cho họ. Bên cạnh sự hào nhoáng bề ngoài, bởi những chiếc xe, những điện thoại di động, những bộ quần áo đắt tiền thì họ đang ẩn chứa một hiểm họa đối với tất cả con người. Những người đàn ông, hàng ngày vẫn đang thèm "của lạ" có suy nghĩ gì trước những lời tâm sự không mấy vui vẻ này mà người viết được họ tâm sự. Bao giờ nhóm DyLand này bỏ nghề ? bao giờ họ ý thức được sự lây nhiễm, gieo dắt những cái chết? Câu hỏi lớn này không chỉ riêng mình tôi, mà nó đang là vấn đề bức xúc của toàn xã hội.

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)

Theo SK&ĐS

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm