24/01/2009 15:00 GMT+7 | Văn hoá
(TT&VH) - Mỗi dịp hoa đào, hoa mai nở… các nhà xe, bến tàu lúc nào cũng chật cứng người về quê. Trong số hàng triệu con người đang về quê đó, có các nhà thơ của chúng ta. Ngoại trừ nhà thơ Bùi Chí Vinh là dân Sài Gòn “hiệu” với nỗi nhớ “Tết quê Sài Gòn” không giống ai, các nhà thơ còn lại đều có nỗi nhớ của riêng mình. Hãy nghe tâm sự của họ khi mùa Xuân về…
“Đà Nẵng là nguồn nước trong veo/ Chảy qua từng mạch máu. Câu thơ này đã cho thấy Đà Nẵng luôn sống trong tôi từng khoảnh khắc của đời sống. Nơi ấy lưu lại trong ký ức tuổi thơ tôi vẫn là hương vị của ngày Tết.
“Khái niệm “ăn Tết Sài Gòn mà lại nhớ Sài Gòn” có lẽ khiến nhiều người bật cười. Đa số bá tánh thập phương mỗi lần cuối năm đều giương mắt ngóng về phương xa chứ có ai lại đi ngóng ngay vùng đất mình đang trú ngụ bao giờ? Ấy thế mà tôi lại tha thiết nhớ Sài Gòn. Nỗi tha thiết tất yếu của một kẻ biết chỗ nào là chỗ mình chôn nhau cắt rún. Bởi một lẽ đơn giản, tôi là kẻ chào đời tại đây, lớn lên đi phiêu bạt khắp nơi, để rồi cuối cùng “cuống rún chưa lìa” mùi hương cống rãnh. Viết đến đây các bạn cũng đừng ngạc nhiên và kinh dị khi chứng kiến đêm Giao thừa năm nay có một gã tuổi “ngũ thập tri thiên mệnh” lang thang trên đường, thỉnh thoảng chúi đầu, cúi mặt xuống các miệng cống hít lấy hít để. Xin thưa, gã đàn ông quái đản đó chính là tôi đang xục xạo mùi hương thời quá khứ. Mùi hương thum thủm tuyệt vời từ thời muông thú thủy sản côn trùng còn sinh sôi nảy nở quanh dòng kênh nước đen cho đến lúc tất cả hầu như bị diệt chủng khi… một rừng lô cốt đô thị mọc lên”.
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất