Kẻ “gây án” nói gì?
Là người “châm ngòi” cho vụ nổ mang tên cái phong bì,
đạo diễn Nguyễn Quang Dũng bày tỏ quan điểm của mình:
* Tại sao anh lại đưa chi
tiết đòi phong bì vào phim?
- Bởi vì tôi gặp vài trường hợp như vậy rồi, thấy cũng khá hài
hước. Tôi đưa lên phim cũng như các báo cũng hay có những mục “châm
biếm” các ngành nghề khác khi có vài điều tiêu cực xảy ra.
* Anh có lường được phản
ứng dữ dội của nhà báo hay không?
- Không. Tôi không nghĩ họ lại phản ứng đến vậy. Tôi chỉ nghĩ
các nhà báo cũng giống như những người đọc báo khi đọc chuyện châm biếm
hay biếm họa trên báo thường người ta chỉ thấy vui, hoặc người ta thấy
nhột nhột nếu có liên quan đến mình chút xíu, chứ ít ai bức xúc quá về
những thứ “phong long” châm biếm như vậy. Tôi cũng hơi bất ngờ khi lại
có nhiều người “nhạy cảm” và ít “những người thích đùa” như vậy.
* Anh nghĩ gì về “văn hóa
phong bì” ở Việt Nam trong cuộc sống hiện tại?
- Không thể nói là “văn hoá
phong bì được” mà nên nói là “hiện tượng tiêu cực”. Vấn đề xảy ra có
thể là nhuận bút viết báo quá thấp. Khi đời sống thấp và người ta không
sống thoải mái bằng nghề được thì thường xảy ra tiêu cực và có những
tiêu cực trở thành “chuyện thường ngày ở huyện”. Nên sinh ra việc có
những người có khả năng, có lòng thì chán bỏ nghề, hoặc kiếm sống chỗ
khác để “nuôi nghề chính”, hoặc nguy hiểm hơn là người ta chấp nhận sống
tiêu cực, và nguy hiểm hơn nữa là người ta thấy “dĩ nhiên là phải vậy”.
Giống như thời gian trước,
nghề làm phim với mức lương thấp quá cũng có hiện tượng ăn chặn tiền
của các bộ phận, ăn chặn lương của diễn viên hay mua bán vai ở một số
người. Lúc đó tôi thấy chán và kỳ quá, nghĩ không sống bằng nghề làm
phim được nên kiếm sống chính bằng cách làm phim quảng cáo, clip ca
nhạc, event… lấy ngắn nuôi dài để có thể sống được trong khoảng thời
gian làm phim. Hai phim đầu tay của tôi là Con gà trống và Hồn Trương
Ba, da hàng thịt lúc đó tôi phải “cày show” để có thể sống và dự trữ đủ
tiền để tập trung cho một thời gian dài làm phim mà không bị chi phối vì
gánh nặng “làm sao để sống?”. Sau này may mắn có hãng phim tư nhân trả
lương cao cho những người mà họ thấy quan trọng. Và giờ đây tôi sống một
cách thoải mái bằng tiền lương đạo diễn mà không nhất thiết phải làm
việc khác để nuôi nghề chính. Khi đủ sống bằng nghề nghiệp chính thì tôi
được tập trung làm tốt công việc của mình hơn.
Tôi nghĩ báo chí cũng bắt
đầu nên trả công xứng đáng cho những người làm tốt, để họ sống được một
cách thoải mái từ đó có thể viết công tâm và có trách nhiệm với nghề, có
thể trau dồi và tìm hiểu nhiều hơn vấn đề mà họ viết. Nếu một ngành
nghề mà người ta đủ sống thoải mái, bằng đúng chuyên môn thì đầu vào của
nghề đó cũng thu hút nhiều người có khả năng hơn.
Khi nói về tiền người ta
thường có cảm giác thấy tầm thường. Tiền chẳng có tội gì cả, có tội hay
không là cách kiếm ra nó.
Nhật Minh (thực hiện)
|