13/01/2009 15:41 GMT+7 | Thể thao
(TT&VH) -“Alo, em lại gãy cổ rồi, nằm trong Bệnh viện Thể thao. Tới thăm em nhé”. Câu này được nghe nhiều rồi, nên tôi không ngạc nhiên dù đúng ra thì tôi phải phát hoảng lên mới phải.
Đây chẳng phải là lần đầu tiên Nguyễn Văn Dực, đô vật cổ điển quốc gia, bị chấn thương đốt sống cổ. Lần thứ nhất thì chấn thương ngay sau SEA Games 23, lần thứ 2 thì vào tháng 5/ 2007 mà chữa đến tận 12/ 2007 mới khỏi. Giờ thì chắc Dực đi tái khám, buồn nên gọi điện thoại cho tôi. Vòng quay của đô vật này đơn giản là tập luyện-thi đấu- chấn thương.
Nhưng nếu chấn thương mà được chữa trị tử tế thì không cần phải nói. Vấn đề là VĐV tuyển thủ quốc gia này lại bị đối xử như trái bóng tròn, các bên quản lý đá qua đá lại để rồi vận động viên đành phải bỏ tiền túi để chữa cho xong.
Nguyễn Văn Dực cho biết: “Tính sơ sơ, em chi tiền thuốc hết hơn 10 triệu rồi. May số em còn “xuân”, là quân của Quân đội, nên khi giải tán đội tuyển, em được Quân đội cho đi khắp các viện quân y chữa trị, chứ không em tàn tật lâu rồi.”
Buồn, vì để trụ với thể thao đỉnh cao, ngàn người mới được một, cũng là “nhân tài” quốc gia, sao cái phận VĐV lại long đong thế?
Ở các nước có nền thể thao chuyên nghiệp, VĐV được hưởng mức đền bù bảo hiểm rất cao, được kiểm tra thể trạng trước, sau khi thi đấu nhờ hệ thống y học, khoa học thể thao hiện đại và được hưởng chế độ hợp lý.
Đội tuyển Bóng đá nam được Công ty Cổ phần Bảo hiểm dầu khí Việt Nam (PVI) đứng ra tài trợ 1 tỷ đồng để hỗ trợ chi phí chữa trị chấn thương cho các tuyển thủ quốc gia. Trong đó, mỗi ca chấn thương được hỗ trợ tối đa 100 triệu đồng. (Bản hợp đồng từ ngày 1/1/2008 đến hết ngày 31/12/1008 hoặc đến khi sử dụng hết giá trị tối đa 1 tỷ đồng)
Nhưng hiện tại, với các đội tuyển thể thao khác, vẫn chưa có hợp đồng bảo hiểm. |
Triệu Ánh Dương
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất