Kỳ đà là cha cắc ké

16/08/2011 10:45 GMT+7

(TT&VH) - Những câu chuyện hay ho mà mình nghe hồi nhỏ, chúng luôn vỡ ra nhiều bài học lý thú khi mình đã trưởng thành. Ví như câu chuyện kỳ đà cản mũi sau đây.

Mình đang đi núi. Thấy mình, lập tức con kỳ đà không biết ở đâu, chạy ra cản đường. Nó chồm tới, phùng mang trợn mắt, nộ nạt hăng sằng. Nó dữ dằn chờn vờn trước mặt, ngăn cản không cho mình đi. Bực mình. Quá bực mình. Mình chạy ào tới vung rựa, hét to: “Đồ khốn. Cút ngay”. Con kỳ đà lủi mất. Lủi quá nhanh. Không biết nó chạy về trái hay về phải. Nhưng nó đã biến mất.

Lúc ấy, mình buộc phải chửi rủa sự biến mất quá nhanh ấy: “Đồ khốn, mày là ma à? Có giỏi thì ra nữa coi. Đồ hèn nhát”. Vừa dứt chửi, con kỳ đà lại hiện ra chắn đường. Cũng chẳng biết nó ra từ phía phải hay phía trái nữa, nhưng nó đã nằm chình ình giữa đường. Nó chồm lên, lại phùng mang, trợn mắt dữ dằn, không cho mình đi. Thế là mình lại bực mình chửi tiếp: “Đồ khốn”.

Nhưng bực mình hoài cũng mệt, để khỏi bực mình, mình rẽ sang đường khác cho yên thân. Vừa rẽ sang đường khác, con kỳ đà lại đến cản đường nữa. Mình giận quá: “Đồ chó chết”. Mình hét to và phang chiếc rựa. Chiếc rựa va vào hòn đá tóe lửa, còn con kỳ đà lại lủi mất. Đi đến nhặt rựa, lại thấy con kỳ đà ở ngay chỗ cái rựa. Nó lại phùng mang, trợn mắt nộ nạt mình. Mình tức quá, nhảy tới, nó lại lủi mất.

Quả thật, giống kỳ đà là loại đại lì lợm, đại rắn mắt, đại bực mình cho dân đi núi. Nó muôn thuở cứ chọc giận mình.

Chọc giận dường như là nhiệm vụ chính yếu của nó. Mình nhặt rựa vác vai, đi tiếp. Mới bước vài bước, con kỳ đà lại ngáng trước mặt. Giờ này thì thật sự mình nổi điên. Mình phóng người tới, quyết băm nát thành tương. Con kỳ đà vụt chạy đi, nhưng lần này nó không trốn, nó cứ chạy trên đường. Mình rượt theo, tay lăm lăm cái rựa. Mình chạy nhanh, nó cũng chạy nhanh. Mình chạy chậm, nó cũng chạy chậm. Mình mệt quá dừng lại, nó cũng dừng lại. Mình quát to: “Đồ chó chết”.

Mình hét toáng lên, phóng tới. Con kỳ đà leo ngay lên thân cây cổ thụ, chui đầu vào lỗ bộng cây.

Đứng dưới đất, mình thấy miệng bộng cây ló cái đuôi con kỳ đà. Thế là, mình quăng rựa, xoa tay mỉm cười, khoan khoái trèo lên cây, vừa trèo vừa lẩm bẩm trong một niềm vui khó tả: Mày trốn kín nhỉ? Chà! Ló cái đuôi mê quá. Cái đuôi là cả ký thịt đó. Mày chỉ quý mỗi cái đuôi. Thịt mày ngon hơn thịt gà.

Lúc ấy mình đã trèo lên tới lỗ bộng cây. Một tay mình bấu níu vào thành bộng, tay kia nắm đuôi con kỳ đà kéo ra. Ôi, nó bám chặt quá, không kéo ra được. Mình dùng hai tay nắm chặt đuôi kỳ đà kéo mạnh, nhưng không thể nào kéo ra. Mình ráng vận dụng sức lực cả toàn thân để kéo thật mạnh. Con kỳ đà đợi cho mình kéo tối đa sức mạnh, đột ngột nó không bám nữa. Thế là mình lập tức ngã ngửa từ cây cao rơi xuống đất. Mình nằm đấy bất tỉnh và con kỳ đà vẫn lòng vòng ở đấy để cản đường. Mình chết rồi mà nó cũng chẳng tha. Vẫn cứ thực thi nhiệm vụ cản đường chọc giận.

Chuyện kỳ đà cản mũi đã vỡ ra một bài học. Bài học đó là, chọc giận là một cái bẫy. Con kỳ đà chính là cái bẫy. Nhưng kỳ đà là cha cắc ké. Vậy cái bẫy ấy phải được di truyền sang cắc ké. Nhưng cắc ké lại là mẹ kỳ nhông...Ôi, cái bẫy nhiều quá!

Ngô Phan Lưu


Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm