Không còn là buổi trình diễn thông thường
Tôi coi Đáo Xuân 6 của Đào Anh Khánh và các bạn anh đã đạt tầm cỡ của một sự kiện nghệ thuật.
1.
Lần đầu tiên hai sân khấu khổng lồ được nối với nhau bằng một con đường
trên cao dài năm trăm mét zích-zắc lựa theo không gian khoảng đất cho
phép đã thấy chẳng giống ai, đồ sộ kì vĩ và cũng thật là một kì công
kiến trúc. Còn khi được phối màu bằng ánh sáng đèn chiếu thì sự kì ảo
tăng lên gấp bội phần. Âm nhạc của đêm diễn là những âm thanh dàn nhạc
computer trộn lẫn với guitar, kèn với những dàn loa công suất cực lớn
vọt thẳng lên bầu trời khá ấn tượng. Màu sắc đã ma mị, âm nhạc cũng ma
mị như tiếng động tiền sử vọng về trong cuộc sống ồn ã hôm nay. Dàn
diễn viên múa, mỗi vũ công một đèn pin trên tay vừa đi vừa khua vừa vật
vã, có lúc dừng đột ngột trên đường dẫn tới sân khấu chính như vừa tìm
kiếm, vừa như đang phát hiện gì đó trên khúc đường đời. Những động tác
múa oằn oại đầy ngẫu hứng có thể hiểu là hình ảnh con người lăn lộn
trong cuộc sống để tồn tại.
Có
người xem bảo không hiểu được ý nghĩa của những vũ điệu Đào Anh Khánh.
Thực ra chẳng riêng Đào Anh Khánh mà động tác của cả đội vũ công cũng
vậy. Tất cả đều là múa ngẫu hứng và không thiếu phần đơn điệu. Nhưng đó
là sự vận động lặp lại không cùng của con người trong cuộc sống để tồn
tại. Tôi thấy ở đây có người lao động, kẻ chơi chứng khoán, bác lái xe,
ông giám đốc, là chính khách hoặc nhà độc tài, kẻ cơ hội, bọn du thủ du
thực... Là tất cả muôn mặt đời sống xã hội. Trong cái không gian hoành
tráng của sân khấu âm thanh và sắc màu, con người dù là loại nào, cũng
trở nên nhỏ bé mong manh phải quẫy đạp tồn tại.
Tôi
cho rằng đến Đáo Xuân 6, Đào Anh Khánh và đội ngũ trình diễn đã thực sự
đã tự khẳng định, đóng được một cái đinh để trở thành một sự kiện văn
hóa có tầm cỡ mà không còn là buổi trình diễn thông thường như các Đáo
Xuân trước đây.
2.
Tôi không ngạc nhiên khi có người kêu xem trình diễn khổ thế ư, phải
ngửa cổ suốt buổi, rồi âm nhạc chát chúa, rồi không hiểu ý nghĩa trong
các động tác múa của Anh Khánh, bởi lâu nay chúng ta quen thưởng thức
trên sân khấu trong nhà hát với những kịch mục mang tính cổ điển, hàm ý
nội dung chỉ ra ngay trong lúc diễn bằng ngôn từ tròn vành rõ nét.
Trình
diễn tổng hợp ngoài trời chủ yếu là tạo không khí gây ấn tượng trong
một không gian mở, và mỗi người xem phải tự mở lấy cho mình bằng khả
năng cảm nhận nhạy bén của sự từng trải. Điều đó rất khó vì ta đã quá
quen thưởng thức nghệ thuật theo cách cũ nói trên hàng bao nhiêu năm
nay. Nên tất cả những lời cằn nhằn trên là hoàn toàn không khó hiểu.
Với thời gian, tôi nghĩ rằng nghệ thuật trình diễn tổng hợp sẽ dần có
chỗ đứng trong môi trường sống hiện đại.
Chúc
mừng thành công của Đào Anh Khánh và các bạn anh. Nghệ thuật mới, sự
khám phá mới chẳng giống ai bao giờ cũng có những khó khăn bước đầu khi
đi vào cuộc sống, nhưng đó là sự phát triển.
Đỗ Đức (họa sĩ) |