15/07/2008 15:07 GMT+7 | Văn hoá
(TT&VH Online) - Đã quen biết anh từ lâu với tên gọi Trần Đình Hoành - một luật sư - Việt kiều yêu nước sinh sống tại bang Virginia (Hoa Kỳ) nên tôi thật sự ngạc nhiên khi nghe anh báo tin bài thơ của nhà thơ Vương Trọng về 10 cô gái hy sinh ở Ngã ba Đồng Lộc (huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh) đã được anh chuyển dịch sang tiếng Anh.
Anh Trần Đình Hoành cùng nhà báo Lê Phượng |
Nghĩa trang Liệt sĩ 10 cô gái ngã ba Đồng Lộc |
Bức ảnh "Tiểu đội 10 cô gái ngã ba Đồng Lộc" |
Đầu năm 2008 anh Trần Đình Hoành được Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Việt Nam trao tặng bằng khen vì “Đã có thành tích xuất sắc trong công cuộc xây dựng đất nước". Trước khi chia tay, anh còn kịp khoe với tôi về hai cô con gái, Trần Lê Thanh Nguyên và Trần Lê Minh Chi. Nghe bố kể câu chuyện về 10 cô gái Đồng Lộc, cùng đồng cảm và chia sẻ với mối quan tâm với bố, Thanh Nguyên đã cùng với bố gửi 500 USD về Sở VH-TT Hà Tĩnh để sử dụng vào Quĩ Nghĩa Trang Đồng Lộc. |
Lớp lớp thế hệ đang hướng về Đồng Lộc |
Lời thỉnh cầu ở Nghĩa Trang Đồng Lộc Mười bát nhang, hương cắm thế đủ rồi Hoa cỏ may khâu nặng ống quần, kìa! - Hai bảy năm trôi qua, chúng tôi không thêm một tuổi nào - Cần gì ư? Lời ai hỏi trong chiều
Chúng tôi chưa có chồng và chưa ngỏ lời yêu Ngày bom vùi tóc tai bết đất Nằm trong mộ rồi mái đầu chưa gội được Thỉnh cầu đất cằn cỗi nghĩa trang Cho mọc dậy vài cây bồ kết Hương chia đều trong hư ảo khói nhang… Vương Trọng
(Đồng Lộc, ngày 5/7/1995) |
Bản dịch tiếng Anh của anh Trần Đình Hoành: A Request at Dong Loc Cemetery That’s enough for ten bowls The rest of incense, let’s save for others We’re not the sole fallen ones So much blood and bone was spent for Dong Loc Memories, let’s spread evenly Like grass in the valley, sunlight on the hill. Look! Tongue-grass buds cling to the pants! O you red-scarfed children standing straight by the tombs You love us so much, don’t you? Then, go home, find little plants Plant them on Tro Voi Hill and on these bare lands We’re so thirsty longing for some tree shades! Twenty-seven years have passed, we haven’t grown a day Three times changing bed, we’re now back in Dong Loc Friends, if you love us, don’t cry! Go back and tend the rice for better harvest The last meals we ten had no rice Just a handful of cassava, then out with hoes we went. Our needs? One afternoon someone has asked We’re not yet married and haven’t got a chance to love When the bomb buried us all, our hair was enmeshed in dust Lying here in these tombs, we haven’t got a chance to wash our hair We ask that on the parched ground of this cemetery Someone would grow some carob tree That spread fragrance evenly in the ethereal incense smoke… Vuong Trong, Dong Loc, July 5, 1995 |
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất